Nếu phải dùng một câu để tổng kết cảm xúc hiện tại của Ngôn Tế Thời, thì đó chính là…
“Áo sam Hồ Hãn” sắp to ra rồi!
Hơn nữa, lần này anh không cần phải cố gắng tìm trăm phương ngàn kế để làm người thuê nhà nữa, mà bây giờ anh đã có danh phận là “Ngôn Tế Thời – bạn trai của Lương Thần” rồi, yahoo!
Và điều quan trọng nhất chính là, không, phải, ngủ, phòng, dành, cho, khách, nữa, rồi, rồi rồi rồi rồi rồi…
Ngôn Tế Thời cười đắc ý dựa vào sô-pha.
Lương Thần thay quần áo xong rồi đi ra thì thấy ngay một tên dở hơi đang ngồi ở sô-pha cười như điên.
Buồn cười lắc đầu, Lương Thần không quan tâm đi vào phòng bếp mặc tạp dề, chuẩn bị nấu cơm trưa ngày mai mang đi làm.
Ngôn Tế Thời theo sau, tựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt như cô dâu nhỏ đáng thương: “Anh cũng muốn có cơm.”
“Anh mang cái quái gì! Đừng tưởng rằng em không biết các anh gặp khách hàng cũng nhân cơ hội ăn uống tiền công quỹ.” Lương Thần lườm anh, định không để ý.
“Cũng chính vì không có bữa trưa tình cảm của bạn gái nên mới phải ra ngoài ăn mà. Nếu được chọn, anh không muốn ăn cơm với khách hàng đâu, rất không tốt cho tiêu hoá.” Ấm ức mà.
Cô chặt mạnh dao phay xuống thớt, đầy hào khí hỏi: “Rồi rồi. Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Ngôn Tế Thời lo lắng sờ cổ mình, trả lời ngay tắp lự.
Sở dĩ Washington dám thoải mái thừa nhận mình chặt cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gio-em-muon-ga-cho-anh/2489977/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.