“Aiz, sư muội à, gần đây mặt em đầy nét xuân, sắc mặt hồng hào, xem ra anh kê đơn thuốc cho Ngôn Tế Thời không phải là cho không mà!” Từ Hạc Thu phe phẩy cái quạt xếp mới mua chậm rãi bước vào phòng làm việc của Lương Thần.
Tên này đang tìm chuyện đây mà, phải kiên nhẫn. Không được đáp lại, đáp lại sẽ nguy to.
Cô hít sâu và coi Từ Hạc Thu như người vô hình, cô cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trước yêu cầu mãnh liệt của Ngôn Tế Thời, hai người bèn mời bạn bè ăn một bữa cơm xác định danh phận. Và Từ Hạc Thu bắt đầu phát bệnh kể từ khi bữa cơm đó, cả người bị kích thích đến biến dạng, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, luôn thích,kiếm chuyện bới móc. Thế nhưng, ngẫm nghĩ cũng thấy phải, phóng đại hạnh phúc trước kẻ thất tình thật sự không có tí nhân đạo nào.
Lương Thần lùi một bước, tâm trạng như trời cao biển rộng, không chọc nổi liền tránh. Nhưng không phải cô muốn tránh là có thể tránh được TOT.
“Uầy ôi, ai ấy nhỉ, Phương Đông lại đây.” Từ Hạc Thu gấp quạt, ngoắc tay gọi Phương Đông đi ngang qua cửa phòng làm việc của Lương Thần: “Giúp anh một chuyện được không?”
“Không vấn đề gì ạ! Anh Từ anh nói đi.” Phương Đông không có nhiều kinh nghiệm nên sống rất trượng nghĩa, chưa suy nghĩ đã đồng ý ngay tắp lự.
“Phiền cậu tìm đơn thuốc mà tôi kê cho Ngôn Tế Thời lúc trước nhé!” Từ Hạc Thu quàng vai cậu, nháy mắt lớn tiếng dặn dò.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gio-em-muon-ga-cho-anh/2489976/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.