Giờ tan làm là cao điểm tắc đường toàn thành phố.
Nắng chiều hoàng hôn mùa hè vẫn chói chang như thế, dẫn theo bao cảm xúc nóng bỏng mãnh liệt bao trùm cả thành phố.
Lương Thần ngồi yên trên ghế phụ, tình cờ ngoảnh đầu nhìn sang Ngôn Tế Thời im lặng như mình, trong lòng cô có cảm giác anh có tâm sự.
Một lát sau, dòng xe cộ uốn lượn cuối cùng đã bắt đầu dịch chuyển chầm chậm, Ngôn Tế Thời khởi động xe, đến lúc đó anh quay sang quan sát người yêu, hỏi: “Sao thế em?”
Không thể không thừa nhận Ngôn Tế Thời có gương mặt rất ưa nhìn, nụ cười tao nhã không hề nhạt nhòa tẹo nào. Đúng là kiểu người đẹp trai khiến người ta ghen tị.
Trong lòng Lương Thần như nổ ầm lên, theo phản xạ có điều kiện chuyển tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, “Có phải anh có gì muốn nói không?”
Anh không gượng ép mình nữa, nụ cười vẫn thường trực trên môi, tâp trung vào việc lái xe: “Rõ ràng là em nhìn lén anh, chẳng lẽ em không muốn nói gì à?”
“Không có mà.” Lương Thần hơi chột dạ.
“Nếu không có chuyện gì, sao em cứ nhìn lén anh?” Ngôn Tế Thời cười tươi, mắt nhìn thẳng phía trước.
Nhìn lén anh là vì có cảm giác hôm nay anh là lạ. Lương Thần nói thầm trong bụng.
Thật ra chính cô cũng không biết lạ ở chỗ nào, nhưng cô vẫn thấy không đúng.
Ngôn Tế Thời không hỏi nữa, mỗi người mang theo tâm tư của riêng mình đi trên đường cao tốc đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gio-em-muon-ga-cho-anh/2489959/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.