Ta hơi ngạc nhiên.
Từ khi ta vào nhà họ Thẩm, Thẩm Chính Khanh luôn giữ lễ.
Ngày nào hắn cũng cặm cụi làm việc, chăm sóc tỉ mỉ cho ta và Thẩm Túy Vãn.
Hắn không can thiệp nhiều vào cuộc sống của ta, khi ra ngoài chỉ dặn dò một câu.
Khi bán dép rơm được tiền, hắn chia thành ba phần.
Ta thường đi dạo cả ngày, khi về nhà, dưới gối lại thấy đồng xu hắn để lại.
Tiền không nhiều, nhưng rất chân thành.
Đây là lần đầu tiên hắn ngăn cản ta làm việc của mình.
Ta tất nhiên không nghe hắn.
"Việc này không liên quan đến ngươi, ta có sắp xếp riêng."
Thẩm Chính Khanh nhíu mày, cố gắng giải thích với ta.
Ta lập tức quay người vào nhà, để lại cho hắn một cái nhìn đầy khó chịu.
Không còn cách nào khác, ta biết hắn có ý tốt.
Nhưng ta không thể nói rằng ta định nhân cơ hội này dạy cho Tống mẫu một bài học, phải không?
Nói xong, hắn sẽ hỏi tiếp ta định dạy bài học thế nào, một mình ta làm sao đấu lại nhà họ Tống, phiền phức lắm.
Để tránh rắc rối, mấy ngày nay ta đành lạnh mặt với Thẩm Chính Khanh.
Thẩm Túy Vãn cũng cảm nhận được bầu không khí trong nhà không đúng.
***
Hai người không biết đã làm gì phật ý ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gia-tien/3623543/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.