Ta vừa vào nhà, Thẩm Chính Khanh đã gõ cửa phòng ta.
"Tiên nhi, ngoài kia hình như có chuyện."
"Cô và Túy Vãn ở nhà, đừng sợ, ta đi xem rồi về ngay."
Dù Thẩm Chính Khanh không thích xem náo nhiệt, hắn vẫn phải bịt mũi đứng ngoài sân nhà họ Tống cả nửa canh giờ.
Nghe tin Tống mẫu rơi xuống hố phân không kéo lên được, Thẩm Túy Vãn ngạc nhiên đến nỗi ngây người.
"Chả trách lúc ta ngủ, cứ ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng."
Nhà họ Thẩm và nhà họ Tống chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ.
"Ta còn tưởng mình lỡ xì hơi, hóa ra là bà Tống!"
"Ca, huynh nói xem, kéo suốt một canh giờ mà chưa kéo lên được, chẳng phải bà Tống giờ đã trở thành...?"
Thẩm Túy Vãn che miệng, mắt sáng rực, cười khúc khích như con chuột nhỏ trộm được dầu.
"Chẳng phải bà ấy giờ đã thành người khuấy phân rồi sao, hahahaha!"
Ta cũng không nhịn được mà bật cười.
Cô bé này thật đáng yêu.
Nếu không có những vết sẹo trên mặt, chắc sẽ càng đáng yêu hơn.
***
Chuyện của nhà họ Tống trở thành trò cười lớn nhất trong mười dặm quanh đây.
Ngay cả chuyện ta gả vào nhà họ Thẩm cũng bị lu mờ.
Người thường rơi vào hố phân đã bị cười chê một thời gian dài, huống hồ gì là mẹ của cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gia-tien/3623541/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.