Chương trước
Chương sau
Tôi cũng không ngốc, đương nhiên đoán được người rút vốn đầu tư là Trương công tử. Một bộ phim thần tượng thôi mà, đối với mấy người có tiền thích thì quay không thích thì thôi, còn phải xem tâm trạng của họ. Nhưng nếu cho rằng như này là có thể đả kích tôi thì quá ngây thơ rồi, tuy rằng tôi bất bình thay đồng nghiệp trong đoàn phim, nhưng bản thân thì thở phào nhẹ nhõm, Quý Thi còn chưa biết chuyện này. Tôi hy vọng hắn biết càng muộn càng tốt.
Đồng thời có đài khác lập kế hoạch quay một bộ phim thần tượng, Pean thuận lợi giành được vai nam chính. Gã phải tạm thời rời khỏi <Nói thật đại mạo hiểm>, kỳ cuối cùng xuất hiện Pean được nhóm đại mạo hiểm chúc mừng, cũng nhắc tới phim mới của gã, đang nói về nội dung bộ phim, gã chợt chuyển chủ đề:
“Kỳ thực đặc biệt hy vọng bài hát chủ đề là LOTUS biểu diễn ~~”
“Sao đột nhiên lại nhắc tới LOTUS vậy?” Trưởng nhóm Hà Húc hỏi.
“Nhờ phúc của tiền bối nên tôi mới nhận được vai nam chính này.”
“Oh ~~” Hiện trường ồ lên, anh Hà Húc lại hỏi, “Rất thân thiết với LOTUS sao?”
“Lần trước không phải đã nói Tiếu Đồng nhóm em và tiền bối Quý Thi ở cùng một chỗ sao?” Pean cười nói, “Cho nên JUST và LOTUS là hữu nghị nha ~~”
“Ở gần và ở cùng một chỗ đâu có giống nhau.” Trải qua sự cố lần trước, lúc này Hà Húc cười giảng hòa.
“Dĩ nhiên không phải!” Pean vội đổi lời, “Ở gần là ở gần, ở cùng một chỗ là ở cùng một chỗ!”
Tôi sầm mặt, lời này của gã nhìn như đang tự sửa lời, nhưng thực tế lại có hàm ý khác, giống như cố tình tiết lộ cho phóng viên, tôi dự đoán trong tiết mục đã cắt bỏ không ít nội dung, nhưng vì tỉ lệ người xem mà giữ lại một số câu thoại mập mờ nước đôi. Tôi lập tức mở weibo, không cẩn thận phản xạ có điều kiện mà đăng nhập tài khoản chính, lập tức nhận được một đống thông báo, từ lúc debut tới nay tôi còn chưa từng nhận được nhiều thông báo như thế, nếu không phải chuyện xảy ra là có nguyên nhân thì tôi còn cho rằng mình thành danh sau một đêm! Đủ loại tag bình luận tin nhắn, đều hỏi tôi và Quý Thi có quen nhau hay không, tôi không muốn đọc, đi xem weibo của Quý Thi, dưới weibo của hắn rất nhiều truy hỏi, chế nhạo, nhưng kim chủ của tôi căn bản không thèm để ý, hắn vẫn như bình thường mà đăng selfie, selfie vừa đăng, trọng tâm câu chuyện lập tức bị ép xuống.
Nhưng lần này tôi thực sự rất tức giận, Pean rốt cuộc định làm gì?!
Chúng tôi đang định tổ chức một buổi fanmeeting, báo đáp nhóm fan đầu tiên ủng hộ chúng tôi, mấy ngày nay đều bận bịu tập luyện, Pean còn giở trò với tôi! Hôm nay trước lúc tập luyện, ở phòng trang điểm tôi gọi gã lại, bên trong chỉ có hai người, tôi vẫn quyết định tiên lễ hậu binh*:
(*) Trước hết cứ dùng lễ tiết thương lượng với đối phương, nếu như không thể thực hiện được thì lại dùng vũ lực hoặc thủ đoạn khác cứng rắn giải quyết.
“Tôi sẽ không tranh với cậu, tôi không có hứng thú với mấy thứ này.”
“Thật sự không có hứng thú thì đi quyến rũ đại tiền bối làm gì?” Pean không chút khách khí, lạnh lùng nhìn tôi qua gương, “Khắp nơi tranh đoạt tài nguyên của tôi là tại sao nhỉ?”
“Tại sao thì tôi không có nghĩa vụ phải nói với cậu, nói chung sau này cậu đi đường Dương Quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi*, cậu có tài nguyên gì thì tự giữ cho kỹ, tôi cam đoan không đụng chạm, bởi vì mấy thứ cậu hiếm lạ căn bản không lọt vào mắt xanh của tôi, nhưng nếu cậu động tý là nhắc tới LOTUS và Quý Thi, con người nhẫn nại thì cũng có giới hạn.”
(*) Ý chỉ nước sông không phạm nước giếng.
Pean khẽ hừ một tiếng, không đáp lời tôi.
Tôi cho rằng chuyện này cứ thế chấm dứt, Pean cùng lắm là hận tôi đoạt vai diễn của gã, hiện tại gã cũng đã lấy lại nhân vật, còn thăng cấp thành vai nam chính, đã trút giận bằng cách ác ý bạo liệu với tôi trong tiết mục, là người thì nên một vừa hai phải.
Nhưng sự thực chứng minh tôi đã quá ngây thơ, sợ rằng Pean vẫn luôn ghi hận với tôi, không thể chỉ nhìn bề ngoài gầy yếu của gã, căn bản gã không tha thứ cho bất cứ ai từng khiêu khích mình, đúng là được sủng mà kiêu, tôi nghĩ ngay tới cụm từ này, dùng để hình dung Pean bây giờ quả thực rất thích hợp.
***
Trước đó Quý Thi nhận lời mời hợp xướng của một vị thiên hậu* Nhật Bản, mấy ngày rồi đều thu âm quay MV tại Nhật Bản, hôm qua mới trở về. Tôi đã thuê một bộ dụng cụ nướng ở bờ biển để đón gió tẩy trần cho hắn, lúc chạng vạng Quý Thi trực tiếp lái xe từ sân bay tới bãi biển, tôi nhìn thấy hắn từ trên xe bước xuống, mang kính râm đeo khẩu trang, tay trái tay phải xách theo túi lớn túi nhỏ, sau đó dùng một chân đóng cửa xe, chạy như gió về phía tôi. Thất thểu chạy trong cát, mèo sói suýt thì té lộn nhào, nhưng hắn dựa vào tình yêu của tôi, aiii, cũng có thể là sắc dục, kiên quyết vác nặng tới bên tôi, tôi thầm nghĩ anh chậm lại chút đi, em cũng đâu có khiêng vỉ nướng bỏ chạy.
(*) Có sức ảnh hưởng rất lớn ở một phương diện nào đó, ví dụ như ca sĩ Vương Phi chẳng hạn.
Quý Thi thấy tôi bắc vỉ nướng bên bờ biển: “Không ăn nữa, cầm quà đi, tính xem đủ mấy phát, sau đó chúng ta tới khách sạn ~”
Cách kính râm tôi cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt “một ngày không gặp, như cách ba thu”, biểu tình kích động “tiểu biệt thắng tân hôn” của hắn, tôi ho khan một tiếng, xoa mũi nói thật ngại quá oppa em chưa đặt phòng.
Quý Thi quay đầu nhìn thoáng qua khách sạn cạnh biển, túi lớn túi nhỏ trên tay rơi xuống nền cát, hắn tháo kính xuống trừng mắt với tôi: “Không phải đã nói mướn phòng đón gió tẩy trần cho anh sao? Cưng đứng ở đây đón gió tẩy trần cho anh?” Nói xong dường như hiểu ra điều gì, nâng mặt tôi lên, chăm chú lại ân hận nhìn tôi, “Bảo bối, không phải anh không muốn, nhưng anh là minh tinh, PLAY giữa ban ngày ban mặt như thế là không có khả năng.”
Tôi nói hai ngày nay chúng ta ở đầu ngọn gió, vẫn nên khiêm tốn một chút. Bây giờ tôi và Quý Thi gặp mặt đều nơm nớp lo sợ, chẳng may nhỡ gặp paparazi. Nói rồi tôi nướng đồ cho kim chủ ăn, anh qua bên kia chờ, thức ăn ngon sẽ xong ngay! Quý Thi yên lặng leo lên một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, cởi giày đổ hết cát bên trong ra, hắn rất không vui, thời xưa có Lâm Đại Ngọc chôn hoa, ngày nay có Quý mèo sói chôn cát.
Tôi đưa con mực đã nướng xong tới, Quý Thi nhận lấy rồi chỉ về phía đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt, tiếng người đều ở phía đó, nơi này tối lửa tắt đèn.
Tôi nói chúng ta phải tránh nơi đông người, lời đồn rất đáng sợ, nơi đây chính là thế ngoại đào nguyên của chúng ta.
Gió trên thế ngoại đào nguyên rất lớn, nhiều lần suýt thì thổi tắt lửa, tôi và Quý Thi không thể che chắn hết vỉ nướng, đứng sóng vai đưa lưng với ngoài khơi. Khi trời ập tối, thế ngoại đào nguyên bên này tối om, trong miệng Quý Thi còn ngậm hai que gỗ còn dư lại, hâm mộ nhìn bãi biển sáng choang bên cạnh, sau đó ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, kinh ngạc quay lại nhìn tôi.
Tôi giơ cao que pháo bông, nhìn đốm lửa nhỏ bập bùng chiếu trong đôi mắt Bambi. Haha, tôi sao có thể thật sự để chỗ này chịu cảnh tối lửa tắt đèn chứ ~
Quý Thi lại ngồi xổm xuống, trước đây tôi không quen nổi cái tính mỗi khi cao hứng là ngồi xổm của hắn, sau này thế mà càng nhìn càng thích, tôi đoán cơ bụng của hắn cũng có thể luyện ra bằng cách ấy.
“Dẹp đi,” Quý Thi ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt vương nước mắt vì cười, “Ở bên cục cưng, nơi nào cũng được ~~”
Tôi nhét một que pháo bông vào tay hắn, thật hy vọng thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Nhưng tất nhiên là không thể.
Đêm khuya, tôi và Quý Thi cùng trở về, không ngờ tôi và hắn ăn nướng vui vẻ trên bờ biển, trên đường về lại bị úp sọt – hôm sau trên trang nhất tin giải trí là một bức ảnh, tôi và Quý Thi vừa bước xuống từ chiếc 4MATIC 4WD của hắn, cùng nhau đi vào thang máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.