Quý Thi bắt đầu càng ngày càng tặng tôi nhiều quà, mời tôi đi ăn cũng không còn là hắn mời khách tôi thanh toán nữa, tôi giả vờ thật cao hứng nhận quà của hắn, rồi bảo hắn đừng tặng nữa.
“Tại sao?” Quý Thi đập tay lái hỏi.
Tôi không biết nói thế nào: “Tặng nữa em sẽ trụy tim mất.”
Quý Thi suýt cười gục trên tay lái: “Cưng trụy tim cho anh xem nào!”
“…” Nếu hắn không phải là kim chủ thì tôi đã sớm ấn xuống đất tẩn cho một trận.
Quý Thi lại dẫn tôi đi mua quần áo, hắn thực sự là không thấy tôi phát bệnh thì không chịu bỏ qua mà. Tôi chỉ đành làm bộ không thích những trang phục này, nhưng trong lòng thì rỉ máu, đều là đồ xa xỉ mà tôi chỉ dám đứng nhìn ao ước từ bên ngoài tủ kính đó nhé.
Quý Thi cầm một bộ âu phục hưu nhàn* màu đen ướm vào vai tôi, liếc tôi qua kính râm: “Sao còn chưa phát bệnh?”
(*) Âu phục thường được mặc khi đi chơi, những khoảng thời gian nhàn rỗi không phải làm việc. Thực sự mình không nghĩ ra từ thuần Việt nào để thay thế ;;;___;;;
Tôi không để ý tới hắn, cũng không nhìn bộ âu phục hưu nhàn phiên bản giới hạn có chất vải màu đen mờ, nhìn qua vừa quý tộc vừa khiêm tốn hoa lệ này.
Quý Thi lại chọn cà vạt rồi ướm vào cổ tôi, dưới kính râm nhìn sắc mặt tôi: “Sao còn chưa phát bệnh?”
Tôi không để ý tới hắn, chỉ nhìn hắn đi tới đi lui chọn lựa trang phục trong cửa hàng.
Quý Thi chọn rất lâu, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-duong-chuyen-nho-nay/1849821/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.