Sau khi tạm biệt hai người họ, Hạ Nhạc Thiên lại trở về trường học.
Đường Quốc Phi không ở ký túc xá, cũng không biết đã đi đâu, đám người Trương Kiều Minh nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên trở về thì lập tức ngậm miệng không nói, chỉ là trao đổi ánh mắt với nhau.
Động tác của bọn họ rất nhỏ, chỉ là vì giác quan của Hạ Nhạc Thiên quá nhạy bén nên mới phát hiện.
Hơn nữa, Hạ Nhạc Thiên đã không chịu đựng nổi cảm giác hư vô mờ mịt này, thừa dịp Đường Quốc Phi không ở đây, cậu phải nói rõ với đám người Trương Kiều Minh mới được.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đóng cửa ký túc xá, Trương Kiều Minh thấy thế thì ngồi dậy, dường như cậu ta hiểu Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì.
Trương Kiều Minh nói: “Chúng tớ có thể nói hết cho cậu, nhưng điều kiện là cậu không thể nói cho Đường Quốc Phi.”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: “Tớ đồng ý.”
Dù Trương Kiều Minh không nói điều kiện này thì Hạ Nhạc Thiên cũng không định nói cho Đường Quốc Phi.
Có lẽ lúc này Đường Quốc Phi đã bị con quỷ kia ảnh hưởng, cậu phải nghĩ cách giúp mọi người, bao gồm bạn học trong trường đều khôi phục lại bình thường.
Trương Kiều Minh gật đầu, “Tớ tin cậu.” Cậu ta dừng một chút, nói trong do dự: “Kỳ thật, chúng tớ cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết trong trường chúng ta có một con quỷ, nó muốn giết Đường Quốc Phi.”
“Sao các cậu biết được?” Hạ Nhạc Thiên hỏi.
Trần Bách Nhạc góp lời: “Mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/3508807/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.