Chương trước
Chương sau
Thích Lệ Phi nắm tay Hạ Nhạc Thiên đi vào trong tiệm, quen thuộc chọn những món lần trước Hạ Nhạc Thiên thích ăn, nói với người phục vụ: "Cà chua sốt đường bỏ nhiều đường một chút."

Thích Lệ Phi tinh tế và cẩn thận như vậy khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình như rơi vào hũ mật.

Nhiệt độ trong trò chơi dường như thấp hơn một chút so với ngoài hiện thực, thực khách xung quanh đã mặc áo lông giữ ấm, mà Thích Lệ Phi vẫn mặc áo đơn như cũ, không hề để ý gió lạnh ban đêm.

Hạ Nhạc Thiên mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng, lông dê trên cổ áo nhìn cực kỳ mềm mại, cùng với mái tóc đen xoã tung hơi rối, làm gương mặt trắng nõn của cậu càng thêm nhỏ nhắn.

Thích Lệ Phi không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Hạ Nhạc Thiên uống một ngụm Coca, khó hiểu nhìn Thích Lệ Phi, "Sao vậy?"

Thích Lệ Phi nói: "Không có gì, mắt kính của em đâu?"

Lần trước gặp, Hạ Nhạc Thiên đeo một cặp kính không độ to gần nửa mặt, gọng kính màu đen già nua cùng mái tóc che gần hết mắt làm Hạ Nhạc Thiên có vẻ rất bình thường, không hề hấp dẫn tầm mắt.

Hạ Nhạc Thiên trả lời: "Ở trong Không Gian Bao Vây, đợi lát nữa ăn xong mới đeo lên, em muốn anh nhìn em nhiều chút."

Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi đều là người hướng nội, rất ít thổ lộ cảm tình trên miệng.

Cho nên khi nó bộc phát, tình cảm đó càng khiến người cảm động.

Thích Lệ Phi xoa nhẹ tay Hạ Nhạc Thiên, "Tương lai còn dài, chúng ta còn có thể nhìn nhau rất lâu."

Hạ Nhạc Thiên không muốn nghĩ đến những chuyện mất hứng lúc này, cậu vẫn cười tươi như cũ, gật đầu: "Ừm."

Ăn cơm xong, hai người bước chậm trên đường, cảm thấy bầu không khí lúc này rất tốt, đáng để ghi nhớ trong lòng, mấy năm sau nhớ lại vẫn cảm thấy ngọt ngào như lúc này.

Đi đến bên bờ hồ, Hạ Nhạc Thiên dừng lại, nhìn ánh trăng và sao trời phản chiếu trên mặt hồ, nói với Thích Lệ Phi: "Buổi hẹn hò hôm nay rất tuyệt."

Cậu nói xong, lại xoay người ôm chặt Thích Lệ Phi, thanh âm nhỏ đến mức không nghe được, "Em mong giờ khắc này vĩnh viễn dừng lại."

Thích Lệ Phi cũng nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhạc Thiên, "Thời gian như dòng sông vĩnh viễn chảy về phía trước, nhưng tôi cũng hy vọng thời khắc này vĩnh viễn dừng lại."

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Thích Lệ Phi, "Không phải anh có khả năng ngừng thời gian sao? Nếu không anh ngừng nó lại đi?"

Thích Lệ Phi hơi ngạc nhiên nhìn cậu.

Hạ Nhạc Thiên lập tức mỉm cười, "Nói giỡn thôi, nhìn mặt anh kìa, lần đầu tiên em thấy vẻ mặt này của anh đấy, cứ nghiêm túc mãi không tốt đâu."

Thích Lệ Phi xoa tóc Hạ Nhạc Thiên, bất đắc dĩ nói: "Đã quen rồi, nếu em không thích tôi nghiêm túc, tôi sẽ sửa."

Hạ Nhạc Thiên vội vàng lắc đầu: "Đừng, nếu anh sửa lại em sẽ thấy không quen, anh như thế này cũng tốt, rất doạ người, có thể dọa chạy những hoa đào xung quanh, rất tốt."

Thích Lệ Phi hết cách với cậu hơn, "Được rồi, nghe em."

Hạ Nhạc Thiên cười càng vui vẻ, xoa xoa mũi, ánh mắt chuyển về phía cây cối nơi xa, lá cây đã rụng gần hết, úa vàng trải đầy đất.

"Thời tiết trong trò chơi hình như càng ngày càng lạnh."

Tựa như tình yêu của cậu và Thích Lệ Phi, cũng đến thời điểm kết thúc.

Thích Lệ Phi nói: "Sắp vào đông rồi, lần sau vào trò chơi nhớ mặc ấm hơn."

Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm: "Ừm, em biết rồi. "

Hai người lại đi vòng quanh con đường này một lúc, Thích Lệ Phi mới dừng lại, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Em nên vào trò chơi rồi, đi lâu cũng sẽ tiêu hao thể lực."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Vậy lát nữa gặp."

Thích Lệ Phi nhìn thật sâu vào mắt Hạ Nhạc Thiên, sau đó cả người hóa thành một cơn gió biến mất, nụ cười trên môi Hạ Nhạc Thiên chậm rãi biến mất, hoảng hốt nhìn theo: "Lúc nãy...... em không phải đang nói giỡn."

Trong nháy mắt ấy, cậu thật sự hy vọng Thích Lệ Phi có thể ngừng thời gian lại.

Vậy hai người sẽ không cần phải chia tay nữa.

Nhưng chuyện này không thể nào.

"Vương Tiểu Minh, Vương Tiểu Minh?"

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện vị trí của mình đã thay đổi, Trần Đỉnh, Bùi Anh, Hàn Mai Mai và Trái Kiwi đều nhìn cậu.

"Vương Tiểu Minh, cậu sao vậy?" Bùi Anh hỏi.

Hạ Nhạc Thiên đè nén cảm xúc trong lòng, giải thích: "Không sao, đang nghĩ một số chuyện thôi, trước tiên nhìn xem nhiệm vụ của thế giới này là gì đi."

Mọi người ăn ý bỏ qua đề tài này, nhanh chóng lấy điện thoại vào app trò chơi, nhiệm vụ lập tức nhảy ra.

[Đoán xem đây là gì?]

[Có lẽ trong từng câu nói của bạn, đều có mồi lửa châm ngòi cho cái chết.]

[Giới thiệu nhiệm vụ: Bảy người sẽ chơi một trò chơi tên là Đoán xem đó là gì? mỗi người chơi sẽ được một gợi ý về vật phẩm, đồ vật trong tay quỷ không giống với các bạn, từ gợi ý của quỷ cũng khác nhau.]

[Yêu cầu nhiệm vụ: Xin hãy tìm ra con quỷ đang ẩn nấp, trò chơi có thể kết thúc.]

[Nhiệm vụ khen thưởng: 20 điểm.]

[Điểm tích lũy: Dựa vào biểu hiện của người chơi để tiến hành thống kê.]

Sau khi cả năm người xem xong nhiệm vụ, một thông báo bỗng hiện lên.

[-- Xin dời bước đến quán trò chơi Tử Vong.]

Tuy rằng bây giờ trời đã tối, nhưng vẫn có thể gọi được xe taxi, trò chơi không giới hạn thời gian đến quán trò chơi Tử Vong, nên nhóm người Hạ Nhạc Thiên cũng không vội, bắt đầu phân tích manh mối trò chơi đưa ra.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Bảy người? Xem ra sẽ có hai người dân địa phương tham gia cùng chúng ta, trong đó người mà có gợi không giống chúng ta, chính là quỷ."

Mọi người gật đầu.

Trái Kiwi vẫn hướng nội như trước, nghiêm túc nghe mọi người nói.

"Cũng không biết đã có bao nhiêu người chơi tham gia thế giới trò chơi này, nhưng tôi có cảm giác trò chơi này quá đơn giản." Hàn Mai Mai nói.

"Đúng vậy." Trần Đỉnh gật đầu, "Năm người chúng ta đều biết nhau, chỉ cần lần lượt bầu phiếu cho hai người dân địa phương kia là được."

Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Manh mối quá ít, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến." Hạ Nhạc Thiên lại bổ sung: "Sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người đừng nói thẳng gợi ý của mình là gì, nếu không sẽ bị quỷ nhận ra từ ngữ nó nhận được không giống chúng ta."

Bởi vì có năm người, nên phải gọi hai xe taxi, Hạ Nhạc Thiên và Trái Kiwi ngồi một chiếc, Bùi Anh, Trần Đỉnh và Hàn Mai Mai ngồi một chiếc.

Vậy thì có thể phân chia vũ lực đều nhau, mỗi chiếc đều có người yếu nhất và mạnh nhất.

Xe chừng chạy được mười phút, nhóm người Hạ Nhạc Thiên đã đến nơi

Đường phố vêg đêm rất náo nhiệt, mà tiệm trò chơi tên [Trò Chơi Tử Vong] nhìn có vẻ rất bình thường.

Mọi người đẩy cửa bước vào, ông chủ ngồi sau quầy thu ngân nhanh chóng đứng lên, cười nói: "Hoan nghênh quý khác ghé tiệm, không biết mọi người muốn chơi trò gì?"

Khoé môi ông chủ cong lên một nụ cười thân thiện, ánh đèn ấm nóng làm mọi người muốn thả lỏng nhưng lại không dám.

Vẻ mặt năm người đều căng thẳng, hoàn toàn ngược lại với vẻ bàn tán rôm rả của những vị khách khác trong tiệm.

Hạ Nhạc Thiên điều chỉnh cơ mặt, cười nói: "Chúng ta muốn chơi [Đoán xem là cái gì?]."

Ông chủ nói: "Trò chơi này phải có bảy người, đúng lúc có hai người đang đợi trong phòng chơi, quý khách cũng có đủ năm người, có thể bắt đầu chơi được rồi."

Hạ Nhạc Thiên trả phí trò chơi, đi theo ông chủ vào trong, bên trong là hành lang khá cũ, dọc hành lang có mấy cửa phòng đóng kín, treo những thẻ bài khác nhau.

[Nhà Ma!] [Sòng bài] [Ma sói] [Trốn thoát khỏi mật thất] [Đoán xem là cái gì?]

Lão bản đẩy cửa có treo thẻ bài [Đoán xem là cái gì?], dưới ánh đèn tối tăm, gương mặt ông chủ có chút mơ hồ, không khí khủng bố nháy mắt bao phủ.

"Vào đi......"

Hạ Nhạc Thiên dẫn đầu đi vào, nhìn một vòng căn phòng.

Những người khác cũng im lặng quan sát.

Giữa phòng có một cái bàn tròn lớn, mặt bàn lắp đặt màn hình lớn cảm ứng điện tử, ngoài ra còn có bảy cái màn hình nhỏ cỡ điện thoại.

Quanh bàn có bảy cái ghế.

Hai cái đã bị một nam một nữ ngồi xuống, nhìn khoảng 25-26 tuổi, nhìn bề ngoài không khác gì người thường.

Nhưng mọi người đều biết rõ, một người trong đó là quỷ!

Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, lão bản mới đóng cửa rời đi, nhóm người Hạ Nhạc Thiên trao đổi ánh mắt, tạm thời bỏ qua nghi ngờ trong lòng.

Ông chủ quán trò chơi vậy mà không hướng dẫn quy tắc cho người chơi.

Mấy người chơi im lặng nhìn nhau, tuy ánh đèn không thể chiếu rõ toàn bộ căn phòng, nhưng vẫn thấy được bẻ mặt của từng người.

Một nam một nữ ngồi cạnh nhau.

Người nữ nói: "Chúng ta bắt đầu chơi thôi."

"Được." Trần Đỉnh đáp: " Nhưng tôi vẫn chưa rõ cách chơi lắm, có thể nói kỹ lại không."

Người nam nhíu mày, hơi khó chịu, "Mỗi người sẽ nhận được một từ khác nhau, nhưng một người trong số chúng ta sẽ nhận được từ riêng biệt, chúng ta phải tìm ra "quỷ" ẩn nấp trước khi trò chơi kết thúc là được."

"Tôi hiểu rồi." Trần Đỉnh bày ra vẻ mặt hóa ra là vậy.

Người nam thấy anh đã hiểu thì lập tức dùng ngón tay chạm màn hình trên mặt bàn, nhấn [Bắt đầu], trước mặt mọi người nhảy ra một dãy số đánh dấu từ 1 tới 7.

Dưới góc màn hình của người nữ là số 3, Hạ Nhạc Thiên là số 6, Hàn Mai Mai là số 1, Bùi Anh là số 5, Trái Kiwi là số 7, Trần Đỉnh là số 4.

Cuối cùng dư lại người nam, là số 2.

"Lát nữa nếu nghi ngờ ai là quỷ thì không bấm vào số tương ứng với từng người, đối phương sẽ bị đào thải." Người nam lại giải thích.

Ánh mắt Bùi Anh loé lên, hỏi: "Bị loại thì sẽ thế nào?"

Người nam còn chưa trả lời, người nữ đã chậm rãi nhếch môi, nói: "Đương nhiên là...... chết rồi."

Người nam gật đầu.

Trái Kiwi sợ hãi hít sâu một hơi, Hàn Mai Mai vẫn yên lặng quan sát hai người, tầm mắt dời xuống sàn nhìn bóng của bọn họ.

Người nam có bóng, mà người nữ không có!

Hàn Mai Mai lập tức ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với người nữ nhìn qua cô, trong mắt ả dường như hiện lên ánh sáng đỏ, vô cùng quỷ quyệt.

*****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.