Có vẻ như Trần Đỉnh đã nhìn ra ý định của Hạ Nhạc Thiên, lập tức ngăn lại: "Vương Tiểu Minh, trạng thái hiện giờ của cậu không thể đi vào, dù cậu gấp như thế nào cũng không nên vội vàng trong chốc lát."
Bùi Anh cũng khuyên ngăn: "Đúng vậy, trước tiên cậu phải nghỉ ngơi bồi dưỡng cơ thể thật tốt rồi hãy vào trò chơi, lúc đó mới có thể đảm bảo tỉ lệ sống sót lớn nhất."
Hạ Nhạc Thiên cũng biết Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nói đúng, nhưng nghĩ đến những người chơi phía sau đều đang vượt lên, cậu liền cảm thấy thời gian rất gấp, không muốn lãng phí một phút nào.
Nhưng cậu phải sống sót.
Không thể để Đường Quốc Phi chết oan trong trò chơi, cậu vẫn chưa tìm ra hung thủ.
Hạ Nhạc Thiên buộc mình nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Trần Đỉnh hơi thở phào nhẹ, nhỏ giọng với Bùi Anh: "Xem ra Vương Tiểu Minh đã nghe lọt lời chúng ta, em cũng nghỉ ngơi một chút đi."
Bùi Anh gật đầu, kéo ghế ngồi cạnh mép giường Trần Đỉnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Trần Đỉnh cũng siết nhẹ tay Bùi Anh, hai người im lặng không nói một lời.
Nhưng hai người lại có thể cảm giác được, tình cảm của mình đối với đối phương lại càng thêm sâu đậm.
Cho dù tương lai có khó khăn chông chênh thế nào, chỉ cần có thể ở bên nhau.
Mọi thứ đều không còn đáng sợ nữa.
*
Hạ Nhạc Thiên không biết chính mình ngủ khi nào.
Chờ khi tỉnh lại thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh đang ngủ say, phòng bệnh yên tĩnh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/1081458/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.