Hạ Nhạc Thiên bất chấp cơ thể còn đang trong trạng thái suy yếu, trực tiếp vọt từ trên giường xuống nhào qua, "Đường Quốc Phi --!"
Nhưng đã muộn.
Đường Quốc Phi đã ấn xuống bắt đầu trò chơi trước một bước, thời gian giữa thế giới Hiện Thực và trong trò chơi không cùng một tốc độ.
Cả người Đường Quốc Phi giống như là bị thời gian quên lãng, yên lặng đóng băng.
Trong một giây ngắn ngủn, Hạ Nhạc Thiên không có thời gian ảo não, dùng tốc độ nhanh nhất mở app trò chơi liên hệ với Thích Lệ Phi.
Giờ phút này, cậu không quan tâm làm vậy có thể khiến quy tắc trò chơi chú ý hay không.
Cậu chỉ biết, mình cần phải nghĩ mọi cách để vào trò chơi với Đường Quốc Phi.
Nhưng không đợi Hạ Nhạc Thiên mở trò chơi, Trần Đỉnh bỗng nhiên hét to một tiếng, "Vương Tiểu Minh!"
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt ngẩng đầu.
Trên giường, rõ ràng một giây trước Đường Quốc Phi còn nằm yên lành như đang ngủ, nhưng giây tiếp theo trên người thình lình xuất hiện vô số miệng vết thương, đặc biệt là trên ngực còn cắm một thanh đao có khắc hoa văn quái dị.
Như bức họa bị lem màu, quần áo trên người Đường Quốc Phi nháy mắt bị nhuộm từng mảng máu lớn, thậm chí thấm đỏ cả khăn trải giường, nhỏ tí tách xuống sàn bệnh viện.
Đường Quốc Phi an tĩnh nằm nơi đó, không còn hơi thở.
Hạ Nhạc Thiên như rớt vào hầm băng, tay phải buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất liên tục quay vài vòng, đầu óc cũng trống rỗng đặc quánh.
Hạ Nhạc Thiên đứng đờ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/1081457/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.