Sau khi Hạ Nhạc Thiên ý thức được điểm này, sau lưng đột nhiên dâng lên một tia lạnh lẽo.
Từ khi tiến vào trò chơi đến bây giờ, rõ ràng trò chơi đã đưa ra điều kiện chính xác hoàn thành trò chơi, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hạ Nhạc Thiên mang theo bất an tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, mọi người cũng đã tiến vào phạm vi trò chơi xe lửa nhỏ.
Chờ đi vào, các người chơi mới phát hiện độ cũ nát của xe lửa nhỏ còn nghiêm trọng hơn nhìn từ xa, bề ngoài xe lửa không khác quá nhiều so với xe lửa của công viên trò chơi khác, chỉ khác ở chỗ, cấu tạo của xe lửa nhỏ này hoàn toàn giống một chiếc xe lửa thật sự.
Thùng xe bị phong kín, chỉ có thể lên từ cửa xe.
Mà Hạ Nhạc Thiên lại để ý thêm cửa sổ của xe lửa, nó nhỏ hẹp đến mức người chơi không thể đập vỡ tấm kính để nhảy xuống, hơn nữa thân xe cũng cứng rắn kiên cố không thể dùng bạo lực phá hư.
Nói cách khác, sau khi người chơi ở lên xe, rất có khả năng không thể ra ngoài bằng đường khác.
Không thể nhảy cửa sổ giống lần trước nữa.
Vậy lúc này quy tắc trò chơi xe lửa sẽ là gì?
Tất cả người chơi thấp thỏm bất an nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy trạm bán vé nào, ngược lại một tài xế từ bên trong xe đi xuống, liếc nhìn mọi người, nói: "Muốn lên xe sao?"
Hứa Xuyên há mồm định dò hỏi tài xế, lại bị Trần Đỉnh nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/1081386/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.