Các người chơi mua vé xong lập tức báo số cho nhau, mọi người người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới đúng. Vì sao số phiếu không dựa theo trình tự xếp hàng? Trần Đỉnh không yên lòng, chỉ có thể quay lại tìm người bán vé hỏi chuyện này, người bán vé sau khi nghe xong lập tức mở miệng: "Số phiếu dựa theo trình tự tiến vào xếp hàng, không phải vị trí xếp hàng, đã hiểu chưa?" Trần Đỉnh ngẩn người, nói cách khác khi tất cả người chơi đi tới chỗ này để mua phiếu, người bán vé đã nhớ kỹ thứ tự đi tới của từng người. Tim Trần Khả Mạn càng nhảy nhanh hơn, gắt gao siết chặt tấm vé, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, phản ứng quá mức làm mấy người chơi nhịn không được ghé mắt nhìn qua, ấn tượng đối với Trần Khả Mạn lại giảm xuống không ít. Còn chưa vào bên trong, Trần Khả Mạn cũng đã bị dọa thành như vậy, nếu đi vào, chỉ sợ người chết trước chính là cô. Người chơi lâu năm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Bùi Anh nhịn không được liếc qua Trần Khả Mạn, hơi thở dài, sau đó dùng khuỷu tay chạm Trần Khả Mạn, "Cô có khỏe không?" Trần Khả Mạn sợ tới mức run bắn lên, ngẩng đầu nhìn thấy là Bùi Anh mới hoảng hốt nói: "Tôi, tôi không sao." Bùi Anh gật đầu, sầu lo nói: "Sau khi vào không nên khẩn trương quá, nhất định phải nhớ kỹ những lời chúng ta đã bàn bạc, có chuyện gì cũng không nên chạy loạn." Cảm xúc Trần Khả Mạn vốn rất khẩn trương cũng từ từ hoà hoãn xuống, trong lòng cảm kích Bùi Anh tri kỷ dặn dò, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cô." Bùi Anh lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ mang theo ý trấn an, "Không cần cảm ơn." Lúc trước khi người chơi đang tiến hành thương lượng, đã có một lượt du khách mua vé chơi ngựa gỗ xoay tròn, các người chơi phải chờ thêm vài phút, trong thời gian này, ai cũng dần dần trở nên khẩn trương. Không biết sau khi vào sẽ xảy ra chuyện gì. Ngoài ra, các người chơi càng lo lắng bọn họ suy đoán sai điều kiện giết người. Mỗi giây trôi qua thong thả mà dày vò, thẳng đến khi ngựa gỗ xoay tròn dừng lại, du khách bên trong lần lượt ra ngoài. Bọn họ nhìn đám du khách sau khi ra xong trực tiếp rời đi, không có ai đem vé đưa cho người bán vé để in ấn xác minh hoàn thành trò chơi. Vương Thu Lệ ngạc nhiên, rồi lại ngậm miệng không nói gì, bởi vì không chỉ một mình bà ta phát hiện, ngay cả người không có đầu óc như Hứa Xuyên, giờ phút này cũng rất im lặng. "Đi thôi." Trần Đỉnh nói. Mỗi người chơi tâm tình trầm trọng theo sau Trần Đỉnh tiến vào vòng quay ngựa gỗ, bọn họ quan sát từng ngựa gỗ màu sắc khác nhau, cơ bắp trên người thậm chí không chịu khống chế mà co giật. Sau đó, có hai du khách đi vào. Là một cặp người yêu. Các người chơi lập tức đem ánh mắt dừng trên người cặp yêu nhau, sau đó ý thức được hai du khách này chính là số 11 và số 12. Mỗi vòng đều phải đủ số lượng mới chơi được. Đôi tình nhân rất nhanh đã đi tới ngựa gỗ có số của mình, Trần Khả Mạn tay chân lạnh lẽo, tròng mắt run nhè nhẹ, thẳng đến khi đôi tình nhân muốn chạm vào ngựa gỗ, cô mới không nhịn được nữa, vội vàng hô: "Chờ một chút!" "Chờ một chút!" Một âm thanh khác đúng lúc vang lên. Trần Khả Mạn kinh ngạc quay đầu, phát hiện người vừa hô ba chữ giống mình chính là Hứa Xuyên! Trần Khả Mạn giật mình, lập tức khẩn trương lên. Hứa Xuyên cũng kinh ngạc vì Trần Khả Mạn lựa chọn giống mình, thế nhưng hắn cũng không hỏi vì sao Trần Khả Mạn muốn làm vậy, mà bước lên ngăn lại đôi tình nhân kia, lễ phép nói với du khách nam: "Xin lỗi, tôi có thể đổi vị trí cho cậu không?" Đôi tình nhân lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử. Ngay sau đó du khách nam nghĩ tới cái gì, đánh giá gương mặt tạm coi như đẹp trai của Hứa Xuyên, cảm thấy nguy cơ bao trùm, "Xin lỗi, tôi và bạn gái không muốn tách ra." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ai sáng suốt cũng nhìn ra được nguyên nhân du khách này từ chối, là vì nghi ngờ Hứa Xuyên có ý tưởng với bạn gái hắn. Nữ du khách hơi tròn mắt trừng du khách nam, nhưng cũng không nói gì. Vương Thu Lệ nhìn biểu cảm nhỏ trên mặt đôi tình nhân, thật sự khó tin được bọn họ không phải là người thật. Hoặc là người chơi lâu năm lừa gạt tân nhân. Hoặc là, lực lượng thần bí sáng tạo thế giới này, quá mức đáng sợ. Bất luận là cái nào, cũng đều là kết quả không tốt. Vương Thu Lệ càng nghĩ càng sởn tóc gáy, chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống cảm xúc bất an. Trần Khả Mạn vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh Hứa Xuyên, nói với đôi tình nhân: "Thật ngại quá, gây thêm phiền phức cho hai người, nhưng tôi thật sự rất muốn ngồi ở số 11, đây là số may mắn của tôi." Sau khi nói xong, Trần Khả Mạn lại giả bộ thẹn thùng nhìn Hứa Xuyên. Hứa Xuyên lập tức phản ứng lại, làm ra bộ dáng thâm tình chân thành, "Tiểu Mạn, anh đã nói chuyện này giao cho anh, anh nhất định có thể đổi được số 11 cho em." Đôi tình nhân nghe vậy, lập tức hai mặt nhìn nhau. Nữ du khách chọc chọc nam du khách, nói: "Ngồi ở đâu cũng giống nhau, chúng ta đổi vị trí cho bọn họ đi." Nam du khách tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, nhìn Hứa Xuyên, "Xin lỗi, suýt chút nữa hiểu lầm anh." Sau khi nói xong, nam du khách đem vị trí nhường cho hai người. Hứa Xuyên nhìn Trần Khả Mạn, đang muốn nói gì đó, Trần Khả Mạn đã chạy đến số 11, sau đó bò lên ôm chặt lấy cổ ngựa gỗ. Hứa Xuyên chỉ có thể ngồi lên số 12, sau đó mới nhỏ giọng nói với Trần Khả Mạn: "Cô còn rất thông minh, có thể nghĩ ra chiêu này." Trần Khả Mạn hơi khẩn trương, miễn cưỡng cười cười với Hứa Xuyên, sau đó quấn chặt lấy ngựa gỗ, cả người run rẩy, lầm bầm lầu bầu nhắc mãi gì đó. Hứa Xuyên thấy thế, ý muốn cảm ơn Trần Khả Mạn cũng bay gần hết. Lúc này mỗi người chơi đều ngồi xuống ngựa gỗ có số trùng khớp với số vé, cùng lúc đó, ai cũng không hẹn mà cùng chú ý tới số 11 cùng số 12. Bởi vì chỉ có hai vị trí này là không dựa vào số vé yêu cầu. Nói cách khác, nếu cơ hội giết người của lệ quỷ thật sự xảy ra, người chết chính là Hứa Xuyên cùng Trần Khả Mạn, hoặc là..... mọi người. Không có người chơi nào cho rằng Hứa Xuyên và Trần Khả Mạn làm sai, nhưng bọn họ cũng không tin Hứa Xuyên cùng Trần Khả Mạn tìm được đường sống chính xác. Đây là nguyên nhân bọn họ không ngăn cản Hứa Xuyên và Trần Khả Mạn đổi vị trí với du khách. Người bán vé nhìn chằm chằm tất cả người chơi trong ngựa gỗ xoay tròn, vẻ mặt chết lặng. Các người chơi khẩn trương chờ đợi trò chơi bắt đầu. Âm nhạc quen thuộc vang lên, ngựa gỗ xoay tròn chuyển động theo giai điệu vui tươi, ngựa gỗ nhấp nhô lên xuống, vẻ mặt mỗi người chơi càng lúc càng căng cứng. Các du khách bên ngoài thấy cả đám khẩn trương quá lố thì lập tức nở nụ cười thiện ý, nhưng người trong cuộc lại cười không nổi, ngược lại bắt đầu nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm dấu vết khả nghi. Nhưng ngựa gỗ xoay tròn đã quay gần một phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra. Vương Thu Lệ, Hứa Xuyên, còn có vợ chồng Triệu Đức Tài lập tức thở phào nhẹ nhõm, có vẻ trò ngựa gỗ xoay tròn này sẽ không có nguy hiểm xuất hiện. Khẩn trương trong lòng Hứa Xuyên vơi bớt, đồng thời cũng ý thức được việc mình cố tình đổi chỗ ngồi hoàn toàn chẳng khác nào cởi quần đánh rắm, làm điều thừa thãi. Bởi vì những người chơi lâu năm không đổi chỗ ngồi cũng không xảy ra nguy hiểm gì. Ngay sau đó, Vương Thu Lệ vốn đang thả lỏng lại phát hiện vẻ mặt những người chơi lâu năm vẫn nghiêm túc như cũ, cô cũng theo bản năng căng thẳng theo. Có phải bọn họ phát hiện gì không? Hay là -- trò chơi vẫn chưa kết thúc, nên không có nghĩa tất cả người chơi đã an toàn? Vương Thu Lệ nghĩ đến hai khả năng, dựa vào trực giác phái nữ, cô nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn một ít, Vương Thu Lệ cũng học theo người chơi lâu năm, thỉnh thoảng quan sát bốn phía, không dám lơi lỏng chút nào. Biểu cảm trên mặt Hứa Xuyên vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn có thời gian đánh giá người chơi khác, hắn phát hiện người chơi lâu năm vẫn không thả lỏng chút nào, cũng đoán ra được nguyên nhân giống Vương Thu Lệ. Nhưng khác Vương Thu Lệ ở chỗ, Hứa Xuyên cảm thấy người chơi lâu năm cẩn thận quá mức, thậm chí có thể nói là nhát cáy, hắn khịt mũi coi thường. Người chơi lâu năm cái nỗi gì, gan thỏ đế. ******** Trần Khả Mạn gắt gao ôm ngựa gỗ, cắn răng gồng mình, giống như đang chờ đợi chuyện gì. Hạ Nhạc Thiên nhìn đồng hồ, im lặng đếm ngược. Còn một phút, ngựa gỗ xoay tròn sẽ kết thúc. 60 giây. 59 giây. Nhưng đúng lúc này, âm nhạc vui tươi phối hợp với ngựa gỗ xoay tròn đột nhiên im bặt, tất cả người chơi theo bản năng nhìn quanh quất, mờ mịt cùng cảnh giác. Ngay sau đó, giai điệu đồng dao âm trầm quỷ dị vang lên. "Ốc tù và nho nhỏ, tích tích tích thổi vang, hải âu nghe xong giương cánh bay. Ốc tù và nho nhỏ, tích tích tích thổi vang, bọt sóng nghe xong cười hơ hơ. Ốc tù và nho nhỏ....." Không giống lời ca bị trò chơi chế lại ban nãy, bài hát được phát ra lúc này đúng là bản đồng dao gốc. Người chơi lâu năm lập tức phản ứng lại, vội vàng che kín lỗ tai, cố gắng hết sức để mình hoàn toàn nghe không được lời bài hát. Đồng dao ốc tù và vẫn còn ngân nga. Các tân nhân lúc này mới giật mình, hoảng hốt bịt tai lại, nhưng Vương Phương cùng Triệu Đức Tài vô cùng khủng hoảng, hai người bọn họ phản ứng chậm nhất, trước khi che tai lại đã vô ý nghe được mấy từ. Vương Phương hoảng loạn hét lên với người chơi lâu năm: "Chết rồi!! Tôi nghe được mấy từ rồi, có phải tôi sẽ chết không?" Sau khi nói xong, Vương Phương mới nhớ các người chơi lâu năm đã sớm bịt kín lỗ tai, căn bản nghe được lời mình nói, Vương Phương chỉ có thể cầu cứu nhìn Triệu Đức Tài, lại phát hiện Triệu Đức Tài cũng giống bà, sợ hãi không thôi. Nhưng hai người không dám bỏ tay đang che tai ra. Trần Khả Mạn bịt kín lỗ tai, mắt cũng nhắm chặt, cả người run rẩy không ngừng. Hứa Xuyên cũng vậy. Hạ Nhạc Thiên che lỗ tai, ngăn tất cả âm thanh bên ngoài, nhưng thính giác nhạy bén làm cậu vẫn có thể nghe được tiếng ca tinh tế rót vào tai, trong lòng Hạ Nhạc Thiên lộp bộp một chút, sắc mặt trở nên khó coi. Không xong. Cậu có thể sẽ bị lệ quỷ ưu tiên theo dõi. Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn về phía Thích Lệ Phi, phát hiện Thích Lệ Phi vẫn nhìn chằm chằm mình. Sắc mặt khó coi của Hạ Nhạc Thiên làm Thích Lệ Phi ý thức được gì đó, hắn thong thả chớp mi mắt, sau đó hơi buông lỏng tay ra, rồi lại nhanh chóng che tai lại như cũ. Hạ Nhạc Thiên giật mình hiểu ra. Tâm trạng khẩn trương bởi vì ám chỉ nho nhỏ của Thích Lệ Phi mà hòa hoãn rất nhiều. Hi vọng cậu không đoán sai ám chỉ của Thích Lệ Phi. Nếu không, cậu vẫn sẽ bị lệ quỷ ưu tiên theo dõi, sau đó là người lãnh cơm hộp đầu tiên. Thích Lệ Phi rất hứng thú nhìn vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên lại trở nên khó coi, khóe miệng hơi cong lên. Chờ vòng quay ngựa gỗ chậm rãi dừng lại, các người chơi vẫn không dám bỏ hai tay che tai ra, ai mà biết bài đồng dao có còn đang phát hay không, đến khi lượt khách tiếp theo không kiên nhẫn nữa, thúc giục người bán vé nhanh nhanh bảo bọn họ rời đi. Người bán vé đứng dậy, âm trầm nhìn chằm chằm người chơi, nhấc tay làm tư thế bảo mọi người buông ra. Nhưng các tân nhân vẫn không dám buông tay, quay đầu tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Hạ Nhạc Thiên buông tay trước tiên, ngay sau đó Thích Lệ Phi cũng thả tay xuống. Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu nhìn đám người Trần Đỉnh, tỏ vẻ có thể buông tay rồi. Lúc này mọi người mới thả lỏng ra, xác nhận xung quanh quả thật không còn lời nhạc nào, mới phát hiện mình ra một thân mồ hôi lạnh. Bọn họ sống rồi!! Rất nhanh, mỗi người chơi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Vương Phương vỗ vỗ ngực, cảm thấy trò chơi mà mấy người chơi lâu năm kiêng kị cũng không khủng bố lắm. Các người chơi lần lượt ra khỏi vòng quay ngựa gỗ. Trần Khả Mạn chật vật bò xuống dưới, chân mềm đến đứng không nổi, trên trán dày đặc mồ hôi đem tóc mai bết dính lại, Vương Thu Lệ nhịn không được nhìn Trần Khả Mạn thêm vài lần, có chút kỳ quái nói: "Trần Khả Mạn, phản ứng của cô quá khoa trương rồi đấy." Trần Khả Mạn cúi đầu, cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng cô chỉ gắt gao siết chặt tấm vé, trong lòng vừa sợ hãi vừa mờ mịt. Bùi Anh lập tức đi qua đỡ Trần Khả Mạn dậy, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi, chúng ta đã thông qua trò chơi này, đi thôi." Trần Khả Mạn ngước nhìn Bùi Anh, lại lần nữa cúi đầu, "Cảm ơn." Bùi Anh hơi mỉm cười. Chờ đến khi tất cả người chơi đều ra hết, người bán vé trưng khuôn mặt trắng bệch in dòng chữ đỏ chói [Đã hoàn thành] lên từng vé của mỗi người chơi. Trần Khả Mạn cắn môi vò chặt vé trong tay, trên mặt có hơi do dự. Bầu không khí giữa các người chơi đều nhẹ nhàng đi rất nhiều, mọi người kéo nhau đi tới một góc ít du khách qua lại, sau đó Trần Đỉnh bắt đầu tổng kết lại cơ hội tấn công của lệ quỷ và đường sống trong trò chơi ngựa gỗ xoay tròn. "Lúc nãy rất giống như lời Vương Tiểu Minh nói, mặc kệ người chơi có dựa theo bảng số để chọn chỗ ngồi hay không, cũng sẽ không kích phát cơ hội giết người, bởi vì điều kiện giết người thật sự, chính là bài hát kia." Vương Phương vội vàng nói: "Nhưng lúc ấy tôi phản ứng hơi chậm, chờ đến khi tôi bịt tai lại thì đã nghe được lời bài hát kia rồi, có bị ảnh hưởng gì không?" Triệu Đức Tài cũng khẩn trương nhìn Trần Đỉnh, hy vọng đáp án của Trần Đỉnh có thể xua đi lo lắng khủng hoảng trong lòng hai người. Trần Đỉnh suy nghĩ, hỏi: "Các người nghe được mấy chữ?" Vương Phương nói: "Lúc nghe được câu đầu tiên tôi lập tức che tai lại." Triệu Đức Tài cũng vậy. Trần Đỉnh lại nhìn về phía những người khác, phát hiện mỗi người chơi đều nghe qua tiếng ca, chủ khác ở chỗ nghe được nhiều hay ít, nhưng Trần Đỉnh cũng phát hiện mỗi người chơi đều có một điểm chung. Tuy tất cả mọi người đều nghe được tiếng ca, nhưng không chờ đến câu thứ hai đã nhanh chóng bịt kín lỗ tai, đây có lẽ là thời gian trò chơi cho người chơi phản ứng lại. Nếu không nắm chắc được cơ hội này, đến lúc đó chết cũng đừng trách người khác. Vương Phương lập tức vỗ vỗ ngực, "Làm tôi sợ muốn chết." Nhậm Minh Lượng nói: "Thật không nghĩ tới con số trên vé là manh mối giả, điều kiện giết người thật sự là ca dao kia." Hứa Xuyên lại khinh thường hừ một tiếng, "Nếu không phải tôi và Trần Khả Mạn đổi chỗ ngồi, chỉ bằng anh sao có thể đoán được manh mối đổi chỗ ngồi là giả." Nhậm Minh Lượng bị nói đến xụ mặt, nhìn chằm chằm Hứa Xuyên, tròng mắt muốn toé lửa. Trần Đỉnh cảm thấy vô cùng đau đầu, hai người này cứ như oan gia trời sinh, không chết không ngừng, hắn vội vàng quát lên, "Được rồi, chờ hai người ra ngoài lại cãi nhau." Triệu Đức Tài cũng phụ họa theo: "Đúng đúng, người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, cũng không thể động một chút thì cãi nhau, mọi người hòa khí sinh tài không phải càng tốt sao?" Hứa Xuyên cười lạnh một tiếng, không khiêu khích Nhậm Minh Lượng nữa. Bùi Anh nói: "Chúng ta đi qua xem trò chơi xe lửa nhỏ đi." Những người khác tỏ vẻ đồng ý, bắt đầu đi về phía xe lửa nhỏ, trên đường, Hạ Nhạc Thiên lặng lẽ nhìn sang Thích Lệ Phi, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nhưng trong lòng đã phe phủ đầy bóng ma. Không thích hợp. Trò chơi này căn bản không thích hợp!! Bởi vì tuy cậu vẫn luôn che kín lỗ tai, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn lại âm thanh bên ngoài, sự thật là cậu đã nghe hết toàn bộ bài đồng dao. Đây cũng chính là nguyên nhân cậu dám buông tay đầu tiên. Cậu nghe xong đồng dao, lại không bị quỷ giết chết, nói cách khác, suy đoán về cơ hội giết người và đường sống của Trần Đỉnh, tất cả đều sai. **** Editor: Mọi người sẽ không đoán ra được thế giới này vốn là gì đâu... Khà khà khà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]