Chương trước
Chương sau
Thanh niên sửng sốt một hồi lâu, nhận ra Hạ Nhạc Thiên đang nói lảng sang chuyện khác, liền thức thời không tiếp tục hỏi nữa.
Hạ Nhạc Thiên tìm tòi trong xe buýt một hồi lâu, vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng trong khoảng thời gian này, các người chơi đã thương lượng ra biện pháp.
Ai cũng không muốn chủ động tham gia bầu phiếu, nhưng không làm thì hậu quả chính là tất cả mọi người đều chết ở chỗ này.
Vì thế mấy người cắn răng tỏ vẻ mọi người đều phải tham gia bầu phiếu, ai cũng không được cự tuyệt.
Đa số người chơi mới đều không muốn, nhưng bọn họ biết đây là biện pháp duy nhất, vì thế chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
Hận thù trong lòng bà chủ gia đình càng tăng lên, từ trước tới nay bà ta chưa bao giờ nhận thức rõ ràng sự tồn tại của mình đến tột cùng có bao nhiêu hèn mọn và đáng thương.
Ngay cả địa vị của nữ sinh cấp y kia cũng lớn hơn chính mình.
Trong tất cả mười một người chơi trong chiếc xe này, có ba người chơi nữ.
Ngoại trừ bà và nữ sinh kia, còn lại một người chơi nữ vẻ ngoài tương đối tốt, người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách thời thượng bên Tây, như bông hoa nở rộ ở thời kỳ đẹp nhất.
Những người chơi nam tính trong chiếc xe tuy rằng tuổi tác khác nhau, nhưng nếu muốn chọn một trong ba người chơi nữ để hy sinh, tất nhiên sẽ ưu tiên chọn người đã từng sinh con như bà ta, dáng người thay đổi, mặt cũng không còn trẻ nữa.
Trong lòng bà ta vô cùng bi thương, rồi lại hận những người này trông mặt mà bắt hình dong.
Mọi người thương lượng tốt để cho tám người chơi bỏ phiếu cho nhau, đạt được thế hoà.
Dù bà chủ gia đình không muốn cỡ nào cũng không dám cự tuyệt những người này, bà biết rõ mình hoàn toàn không có địa vị gì trong xe.
Dưới uy hiếp sinh tử, không có người nào sẽ nguyện ý đứng ra giúp mình.
Bởi vì một khi đứng ra, chẳng khác nào tử vong.
Không đúng, phải nói là, đã từng có người đứng ra giúp bà, nhưng chính bà lại hủy diệt tín nhiệm của đối phương, chỉ nghĩ đến thôi bà cũng đã hối hận xanh ruột.
Nhưng vô dụng.
Cả người bà ta run rẩy trốn trong góc xe, tâm trạng không ngừng phập phồng lên xuống.
Mọi người bắt đầu bỏ phiếu cho nhau, sau khi kết thúc mười giây, điện thoại mỗi người lại truyền đến âm thanh 'đinh đinh'.
Hạ Nhạc Thiên lập tức cầm lấy di động.
[Kết quả phiếu bầu ở thế hoà, trò chơi phán quyết kết quả gian lận như cũ, hủy bỏ kết quả phiếu bầu, mời người chơi bỏ phiếu một lần nữa.]
Mọi người lại ồ lên, khó có thể tin kết quả bỏ phiếu lần này vẫn bị hủy bỏ.
Mọi người sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng càng thêm bất an sợ hãi.
Chuyện này nói lên, mặc kệ là ngoài ý muốn hay cố ý, chỉ cần kết quả là phiếu hoà thì đều phán quyết gian lận, hủy bỏ kết quả bầu phiếu.
Nam trung niên nháy mắt thoát lực ngồi xuống: "Thôi rồi, xem ra trong chúng ta phải tiếp tục có người chết."
Bà chủ gia đình nghe vậy, thân thể không chịu khống chế run lên bần bật.
Bà biết, nếu lại tiếp tục bỏ phiếu, người chết sẽ là chính mình.
Làm sao bây giờ??
Nên làm cái gì bây giờ?
Bà cuộn tròn thân thể, không tự giác siết chặt nắm tay đặt lên miệng cắn, đau đớn càng khiến bà sợ hãi, thân thể rét run.
Vì sao nhất định phải hy sinh tôi, vì sao lại là tôi!?
Bà càng nghĩ, trong lòng càng thêm ủy khuất và sợ hãi, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Cho đến khi ánh mắt những người đó như có như không liếc lại đây, sợ hãi và không cam lòng càng thêm bành trướng, trong nháy mắt bà hiểu ra vì sao bọn họ lại muốn đẩy mình ra làm kẻ chết thay.
Bởi vì mình là kẻ vô dụng nhất.
Nếu lúc này bà thật sự không có hành động gì, bà chết chắc rồi.
Bà gắt gao siết chặt tay, liều mạng nghĩ biện pháp tự cứu mình.
Nhưng mà, một người đàn bà tay không tấc sắt còn có thể nghĩ ra biện pháp nào tốt đây...
Bà càng thêm tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu sinh ra suy nghĩ thà rằng tự sát cũng không muốn tiện nghi những người này, đột nhiên bà nhìn thấy bình cứu hỏa đặt trong một góc ở cửa xe, căm thù trong mắt càng thêm điên cuồng.
Nếu tất cả mọi người đều muốn bà chết, bà càng phải nỗ lực sống sót.
Các người chơi đều tụ tập lại thành một đám để thương lượng, không ai chú ý tới bà chủ gia đình đang trốn ở một góc, bà chậm rãi di chuyển đến cửa xe, sau đó bất ngờ cầm bình cứu hỏa lên, hung hăng nện lên đầu người đứng gần nhất.
Tất cả bọn họ đều là người bà căm thù, ai chết cũng được.
Quan trọng nhất là, bà không muốn chết.
Tiếng vang thật lớn cùng với tiếng kêu thảm thiết nháy mắt làm mọi người hoảng sợ, vội vàng quay đầu, thấy bà chủ gia đình đang cầm bình chữa cháy, vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng.
Người đàn ông xui xẻo ôm cái trán tràn đầy máu tươi, hắn lảo đảo cả người, cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, căn bản không còn sức đánh trả, rất nhanh đã ngã xuống.
Bà chủ gia đình thở phì phò, lại giơ cao bình cứu hỏa đập vào đầu đối phương, âm thanh phát ra làm mọi người nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Người xui xẻo kia chỉ kịp kêu thảm vài tiếng, mơ mơ màng màng muốn bò dậy, rồi lại té ngã xuống, không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Tất cả người chơi lúc này mới bừng tỉnh lại, có mấy người phản ứng đầu tiên là vọt lên cứu người.
Bà chủ gia đình bị hai người chơi nam mạnh mẽ kéo hai tay ra sau, bà bắt đầu liều mạng giãy giụa, ánh mắt hận thù tại giờ phút này đã hoàn toàn hiện ra, bà tê tâm liệt phế hét lên: "Các người nhất định phải hại chết tôi sao? Vì sao các người chỉ cứu hắn không cứu tôi?"
Hai người kia đột nhiên sửng sốt, sau khi nghe được những lời này mới hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện trước giờ chưa từng nghĩ đến.
Bọn họ làm như vậy, tuy rằng là đang cứu người kia, nhưng đồng thời cũng hại chết người phụ nữ này.
Bởi vì lát nữa, người phụ nữ này sẽ bị mọi người bỏ phiếu hy sinh.
Hai người theo bản năng buông lỏng tay bà chủ gia đình, mà bà ta cũng lập tức cầm lấy bình cứu hỏa ngã trên mặt đất, muốn tiếp tục đập người kia.
Có người lộ vẻ mặt không đành lòng, nhưng lại biết rõ mình căn bản không có tư cách thương hại bà.
Bởi vì ngay lúc ban đầu bọn họ đã không lựa chọn cứu bà ta.
Sau khi đập vài cái, bà chủ gia đình rất nhanh đã hết sức lực, nhưng vẫn chưa đủ, bởi vì bà cần phải làm người đàn ông này rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống, vẻ mặt bà trở nên ác độc, mở ra ống xịt của bình cứu hỏa, sau đó đút vào miệng đối phương, thẳng tay xịt mạnh một lượng lớn muối axit phosphoric vào trong đó.
Không bao lâu, đối phương lập tức xuất hiện trạng thái hít thở không thông.
Bà chủ gia đình thở phì phò, không màng vết máu bắn tung tóe trên người, chỉ nhìn mọi người: "Hắn sắp chết rồi, các người không bỏ phiếu cho hắn sao?"
Mọi người hãi hùng khiếp vía, trong lòng bỗng nhiên trào lên một chút lạnh lẽo.
Vào lúc này bọn họ mới đột nhiên ý thức được, hành động đem bà chủ gia đình làm kẻ chết thay của mình máu lạnh tàn nhẫn cỡ nào.
Những gì bà chủ gia đình làm bây giờ, còn không phải bị bọn họ ép buộc ra sao?
Mọi người không dám nhìn thẳng mặt bà chủ gia đình, vội vàng cúi đầu đem phiếu bầu cho người đàn ông xui xẻo kia.
Dư lại mấy người chơi không đành lòng, bọn họ từ đầu đến giờ chưa từng bỏ phiếu cho bất cứ ai, lúc này cũng vậy.
Hạ Nhạc Thiên không bầu phiếu, nói thật thì, cậu có nghĩ tới việc ngăn cản những người này giết hại lẫn nhau, nhưng lại biết rõ ràng tình huống trong xe lúc này, phóng đại ác ý con người một cách vô hạn.
Nếu cậu đi cứu người, rất có khả năng sẽ khiến những người chơi khác bầu phiếu cho chính mình, tuy rằng trò chơi không nói rõ có thể cướp điện thoại của người chơi khác hay không, nhưng Hạ Nhạc Thiên không muốn đánh cược...
Việc duy nhất cậu có thể làm, là cố gắng hết sức tìm ra đường sống.
Sau khi bị bà chủ gia đình hành hung.
Người đàn ông xui xẻo này liều mạng thở dốc, nhưng làm thế nào cũng không thể hô hấp được, mấy chục giây hít thở không thông làm ý thức của hắn dần dần mơ hồ, hình như hắn nghe được tiếng bước chân, giống như âm thanh giày da bước trên sàn xe buýt.
"Đạp --"
"Đạp đạp --"
Đôi mắt hắn trừng lớn, nhưng nỗi thống khổ vì không thể hô hấp khiến hắn không có biện pháp đứng lên, chỉ có thể vô lực chờ chết.
Tất cả người chơi thở cũng không dám thở mạnh, mặt mũi tái mét nghe tiếng bước chân dần dần tới gần, sợ hãi làm đầu óc bọn họ đặc quánh, không sinh ra nổi suy nghĩ muốn chạy trốn nào.
Tiếng bước chân biến mất, đột nhiên, người đàn ông đang hít thở khó khăn nằm trên mặt đất ra sức vùng vẫy giãy giụa.
Hắn phát ra tiếng hà hà đứt quãng, giống như đang chịu đựng đau đớn cực kỳ.
Ngay sau đó, khung xương sườn của hắn bỗng nhiên sụp xuống, khóe miệng nháy mắt tràn ra máu tươi, đầu nghiêng qua một bên.
Mọi người im như ve sầu mùa đông, đáy mắt tràn đầy sợ hãi.
Con quỷ tàng hình kia lại xoay người rời đi, phát ra tiếng bước chân đạp đạp đạp, mọi người nhìn không thấy nó, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân vang ở bên tai.
Thậm chí có thể thông qua tiếng bước chân gần xa mà phán đoán được vị trí của con quỷ.
Trong chín người chơi có một cô gái trẻ không thể kiềm nén được sợ hãi trong lòng, cả người nàng rét run, hai chân không chịu khống chế mà run bần bật, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cuối cùng nàng đột nhiên trừng lớn mắt, tiếng thét chói tai sắp từ cổ họng vọt ra ngoài.
Bởi vì tiếng bước chân của con quỷ kia đã đến trước mặt nàng, hơi thở âm lãnh bao phủ cả người khiến nàng rùng mình nổi da gà.
Sợ hãi quá độ khiến nàng sắp ngất tới nơi, cũng may tiếng bước chân rất nhanh lại dần dần đi xa.
Sau đó biến mất.
Mọi người vẫn chưa hồi hồn, chưa thể từ bình tĩnh lại từ cảnh tượng sợ hãi vừa rồi.
Người chơi nữ kia mềm nhũn hai chân, quỳ phịch xuống sàn xe.
Trong xe buýt ngoài cảm xúc sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi, đã chết hai cái người chơi, thảm trạng càng lúc càng khủng bố.
Người chơi thứ hai cơ hồ là bị đập vụn xương sườn mà chết, chuyện này càng khiến bọn họ tê cả da đầu.
Không biết người tiếp theo sẽ là ai đây...
Vẻ mặt Tào Quan Lâm đã âm trầm đến sắp nhỏ nước, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại quỷ không nhìn thấy không sờ được chỉ có thể nghe tiếng bước chân: "Đều dựng tinh thần lên cho tôi, còn ba trạm dừng nữa là chúng ta có thể đến Trạm Chung."
Mọi người miễn cưỡng thu thập tốt cảm xúc, theo bản năng tụ tập quanh người Tào Quan Lâm.
Bà chủ gia đình hồn nhiên không thèm để ý máu bắn đầy người, chậm rãi đi tới, không rên một tiếng ngồi xuống.
Sau lưng tất cả người chơi chợt căng cứng, theo bản năng né tránh bà.
Bà chủ gia đình thấy thế, hận thù trên mặt không chút nào che giấu hiện ra.
Trong lòng mọi người vô cùng cảnh giác, sợ bà ta lại nổi điên đánh người, đồng thời cũng có mấy người chơi lặng lẽ lui về phía sau vài bước, tựa hồ cũng sinh ra lòng phòng bị đối với người chơi khác, có vẻ như sợ hãi có người sẽ noi theo bà chủ gia đình, tàn nhẫn giết người.
Tào Quan Lâm thấy thế, lạnh lùng liếc mắt bà chủ gia đình, trong lòng đã có quyết định.
Sau khi lại chết một người chơi, cửa xe kẽo kẹt mở ra, bên ngoài vẫn là vực sâu vô tận không thấy đáy.
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú về phía cửa xe, nghi ngờ trong lòng càng tăng lên.
Nếu như rời khỏi xe buýt sẽ lập tức rơi xuống vực, vậy cửa xe buýt mở ra trong mười giây chẳng phải là đang làm điều thừa?
Bên ngoài là vực sâu không đáy, mở cửa xe có ý nghĩa gì?
Hạ Nhạc Thiên đã từng kiểm tra bên ngoài, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Chuyện nầy thật sự quá kỳ quái.
Thông qua kết quả phiếu hoà ở vòng trước, có thể thấy điều kiện để xe chạy căn bản không phải là "cần có người chết".
Nói cách khác, mặc kệ có người chết hay không, chỉ cần có người chơi tiến hành quá trình "bầu phiếu", như vậy cửa xe sẽ mở ra, sau đó xe lập tức khởi động.
Rốt cuộc là cậu đã xem nhẹ cái gì, mới không thể tìm ra biện pháp giải quyết.
Hạ Nhạc Thiên lại nhìn qua yêu cầu nhiệm vụ, trong lòng không ngừng tự hỏi.
Suy đoán lúc trước của cậu hẳn là đúng, đến Trạm Chung cũng không có nghĩa là sống sót, thậm chí có thể là nó đang cố ý dụ dỗ người chơi cho rằng chỉ có đến Trạm Chung, mới có thể xuống xe.
Xuống xe......
Hạ Nhạc Thiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng thừa dịp cửa xe còn chưa đóng cửa, đem hình cứu hỏa dính đầy máu ném ra ngoài.
Trong nháy mắt, cậu nghe được tiếng "rầm" nặng nề.
Giống như là bình cứu hỏa nện vào một miếng lót thật dày, cẩn thận nghe tiếp, hình như còn có âm thanh lộc cộc lộc cộc lăn đi.
Nhưng mà, trong mắt cậu thì bình cứu hỏa vẫn đang đong đưa, không ngừng rơi vào vực sâu không đáy.
Hạ Nhạc Thiên siết chặt tay, sắc mặt đột nhiên trở nên vui mừng.
Suy đoán của cậu quả nhiên chính xác.
Nếu rời khỏi xe buýt sẽ phải rơi xuống vực, vậy vì sao mỗi lần đến trạm dừng thì cửa xe lại mở ra? Thậm chí còn kéo dài đến mười giây, phảng phất như là đang ám chỉ người chơi phải nhanh nhanh xuống xe.
Đây rất có thể chính là đường sống.
Nói không chừng vực sâu vạn trượng bên ngoài đều là ảo giác, cho nên cậu mới ném bình cứu hỏa ra ngoài, dùng nó để xác định vực thẳm bên ngoài có phải là huyễn cảnh hay không.
Hiển nhiên, cậu đoán đúng rồi.
Mà mọi người cũng nghe được âm thanh bình chữa cháy va chạm, sắc mặt nháy mắt thay đổi, bọn họ vội vàng muốn chạy đến cửa xe buýt xem xét tình huống.
Nhưng đã qua mười giây, cửa xe lại lần nữa đóng kín, xe buýt tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng có người vừa vặn đứng gần cửa xe, tất nhiên thấy được bình chữa cháy không ngừng rơi xuống vực, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành bảy sắc cầu vồng, kinh hãi nói: "Tại sao lại như vậy?!"
Mọi người mặc kệ Hạ Nhạc Thiên, vội vàng truy hỏi người này: "Anh vừa nhìn thấy cái gì?"
Hắn lập tức kể lại một màn vừa nãy cho mọi người, bọn họ kinh nghi bất định, thậm chí nhịn không được hai mặt nhìn nhau, muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt người khác.
Trong xe buýt trở nên vô cùng an tĩnh.
Tào Quan Lâm đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng người kia: "Anh xác định nhìn thấy bình chữa cháy vẫn luôn rớt xuống?"
Người nọ vội vàng gật đầu, chỉ vào Hạ Nhạc Thiên, nói: "Không riêng gì tôi, cậu ta cũng thấy được."
******
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.