Vậy mà sáng hôm sau, hai chị em nhà Devon ngạc nhiên khi một bàn đồ ăn Nhật được sắp xếp tươm tất.
Hồng Vũ Hưng không muốn mang tiếng không hiếu khách, thực ra là áy náy với Aogi vì vụ đêm qua. Anh cho người tìm đầu bếp người Nhật, nấu món Nhật truyền thống nhất để mọi người Nhật đều ăn quen.
Anh không ăn cùng họ, nhưng lại đứng từ trên nhìn xuống, thấy Devon Aogi ăn ngon lành lại bất giác mỉm cười.
Devon Aochi liếc nhìn thấy chủ nhà, bèn buông đũa cúi đầu một cái thể hiện lời cảm ơn. Hồng Vũ Hưng gật đầu một cái rồi rời đi, chỉ có Aogi cắm đầu ăn không để ý gì.
Vốn định ở một đêm rồi đi, vậy mà cả sáng, anh lại lượn đi lượn lại cả cái biệt thự. Hai chị em nhà Devon ở trong phòng không hề ra ngoài, bỗng lòng anh cảm thấy nhàm chán, tự nhiên nhớ cái mỏ hỗn kia ghê.
Không kiềm chế được, Hồng Vũ Hưng đi lại chỗ phòng của Devon Aogi.
Tình cờ, đúng lúc cô mở cửa, nhìn thấy đối phương là phải bật chế độ khó ưa liền.
- Anh lượn như cá cảnh ở đây làm gì?
- Nhà tôi, tôi muốn đi đâu chả được.
Aogi ở phòng nhìn ra cửa sổ, từ sáng đã thấy tên chủ nhà đáng ghét này lượn lờ rồi.
Bác sỹ đã báo cáo hết tình hình của hai chị em họ cho anh, nhưng giờ anh lại kiếm cớ:
- Nhân tiện, tay sao rồi?
Aogi nhìn tay rồi bĩu môi:
- Nhờ phước của anh, tay tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-den/3322563/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.