Chương trước
Chương sau
Hoắc Long rất nhạy cảm với mùi máu tanh. Ban đêm vườn trúc tối lờ mờ ánh đèn, mùi đất đặc trưng bốc lên ngai ngái. Một cơn gió thoảng qua, anh nhếch môi cười, cầm súng đi đến một gốc cây lớn hơi nhô lên.

- Devon Aogi! Cô đã đụng tới giới hạn của tôi!

Hoắc Long chuẩn bị ra tay, lại thấy vợ chạy tới chỗ mình, theo sau là Devon Aochi. Khả Ni lập tức đứng cạnh chồng, anh giữ cô đứng nép sau mình một chút. Nhìn tóc vợ mấp mô một đoạn, anh liền hỏi:

- Em có sao không?

- Em không sao!

Aochi thấy Hoắc Long chĩa súng vào chỗ em mình, lập tức dừng lại.

- Hoắc Long, chúng ta có thể thương lượng.

- Không có gì để thương lượng, em cô dám động tới con trai tôi.

- Tôi biết, nó cũng đã vi phạm nguyên tắc của chúng tôi. Vốn lần này là do tôi bị ép mới phải làm vậy, cậu tha cho chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ bén mảng tới các người nữa.

Aogi khó khăn ngồi dậy, tay cô đang dần mất cảm giác, phát súng của Hoắc Long quá mạnh và tính sát thương quá cao.

- Chị nghĩ hắn sẽ tha sao, những kẻ như hắn có khi còn máu lạnh hơn chúng ta nhiều.

Cô ta gắng gượng, run rẩy rút một cây kim ở dưới giầy muốn sống còn lần cuối.

Aochi lập tức ném cây kiếm về phía Hoắc Long, anh né được đang định quay ra bắn Aochi vì tấn công mình, lại thấy cô ấy chắn trước thân, cây kim của Aogi đã ghim vào đùi.

- Aochiiiiii!



Aogi hét toáng lên, nhìn Aochi đổ gục khụy chân xuống đất. Khả Ni bất động nhìn cảnh này, Hoắc Long nhíu mày, đánh mạnh vào gáy Aogi để cô ta ngất lịm, rồi gọi người lôi hai chị em họ về biệt thự.

Devon Aochi biết rất khó để Hoắc Long tha cho họ, giờ có ra ngoài cũng bị bọn săn tiền thưởng truy lùng. Chỉ nghĩ được cách lấy công chuộc tội, giây phút ấy, Thư Kỳ hiện lên trong tâm trí, thôi thúc Aochi rằng không thể làm hại người của Hoắc Liên Bang nữa.

Thư Kỳ nghe tin cũng sốt sắng đi tới đó mà không đợi Bách Tùng đi cùng. Nhìn hai cô gái song sinh đều bất động trên giường, quay sang nói với Hoắc Long.

- Lần đầu tôi xin xỏ ai đó, cậu tha cho họ một mạng được không?

Hoắc Long nhìn Thư Kỳ chằm chằm:

- Rốt cuộc cô ta có ý nghĩa gì mà cô lại phải xuống nước đến vậy.

- Tri kỉ!

Chỉ với hai chữ này, Thư Kỳ đổi lại được cái gật đầu của Hoắc Long, kèm theo điều kiện.

- Không có lần hai, chỉ cần 01 lần nữa, tôi sẽ giết sạch không tha. Kể cả là Bách Tùng có lên tiếng.

- Cảm ơn cậu, tôi đảm bảo. Có thể để họ chỗ tôi không, ở đây không tiện. Yên tâm, cậu có thể giám sát.

- Khỏi cần!

Thư Kỳ cho người đưa hai chị em Devon ra xe. Trước khi cô rời đi, Hoắc Long nhắc nhở:

- Bọn săn tiền thưởng đang tìm!

Thư Kỳ cười nhẹ:



- Cậu lo lắng cho tôi sao?

Hoắc Long cười nhạt:

- Tôi lo lắng cho Bách Tùng. Họ mà liên lụy mấy người, đứa cháu Bách Hoàng của tôi lại phải chịu thiệt.

Thư Kỳ không đáp, chỉ mỉm cười rồi đi.

Hồng Vũ Hưng đang ở biệt thự riêng, nửa đêm lại thấy chị gái gọi điện.

- Alo?

- Chị mượn biệt thự của em vài hôm?

- Có chuyện gì vậy? Chị đâu thiếu nhà.

- Chị đang tới, gặp rồi nói sau.

Thư Kỳ nghĩ rồi, đưa tới chỗ em trai mình là an toàn nhất. Dù sao Hồng Vũ Hưng cũng là trùm Hồng Bang Hội, chỗ đó là nơi không phải kẻ nào cũng tùy tiện tới được.

Hồng Vũ Hưng nhìn thấy thuộc hạ của Hoắc Long đưa người vào biệt thự của mình, nhìn lại thấy hai người song sinh giống hệt nhau bèn quay ra hỏi chị:

- Xảy ra gì rồi?

- Để nhờ họ chỗ của em.

Chỉ lướt qua, ấy vậy mà anh nhận ra cô gái nào là Devon Aochi, dù mới gặp Aochi duy nhất một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.