Hoắc Long rất nhạy cảm với mùi máu tanh. Ban đêm vườn trúc tối lờ mờ ánh đèn, mùi đất đặc trưng bốc lên ngai ngái. Một cơn gió thoảng qua, anh nhếch môi cười, cầm súng đi đến một gốc cây lớn hơi nhô lên.
- Devon Aogi! Cô đã đụng tới giới hạn của tôi!
Hoắc Long chuẩn bị ra tay, lại thấy vợ chạy tới chỗ mình, theo sau là Devon Aochi. Khả Ni lập tức đứng cạnh chồng, anh giữ cô đứng nép sau mình một chút. Nhìn tóc vợ mấp mô một đoạn, anh liền hỏi:
- Em có sao không?
- Em không sao!
Aochi thấy Hoắc Long chĩa súng vào chỗ em mình, lập tức dừng lại.
- Hoắc Long, chúng ta có thể thương lượng.
- Không có gì để thương lượng, em cô dám động tới con trai tôi.
- Tôi biết, nó cũng đã vi phạm nguyên tắc của chúng tôi. Vốn lần này là do tôi bị ép mới phải làm vậy, cậu tha cho chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ bén mảng tới các người nữa.
Aogi khó khăn ngồi dậy, tay cô đang dần mất cảm giác, phát súng của Hoắc Long quá mạnh và tính sát thương quá cao.
- Chị nghĩ hắn sẽ tha sao, những kẻ như hắn có khi còn máu lạnh hơn chúng ta nhiều.
Cô ta gắng gượng, run rẩy rút một cây kim ở dưới giầy muốn sống còn lần cuối.
Aochi lập tức ném cây kiếm về phía Hoắc Long, anh né được đang định quay ra bắn Aochi vì tấn công mình, lại thấy cô ấy chắn trước thân, cây kim của Aogi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-den/3322332/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.