“Ngôi nhà nhỏ” 120m2 lần lượt đón tiếp thư ký Hứa và bác sĩ tư nhân. Kỳ Lâm không biết giấu mặt vào đâu. Điều có ích cuối cùng mà cậu làm đó là âm thầm di chuyển thang chữ A về chỗ cũ ngoài ban công. Cách đây vài phút, Kỳ Lâm vừa ngã lộn cổ từ thang chữ A xuống, nếu không phải Diệp Chuyết Hàn phản ứng nhanh, trán cậu đã đập vào mép bàn trà. Thần tiên ca ca Diệp Chuyết Hàn ôm chặt lấy cậu, nhưng bởi vì lực tác động quá lớn nên hắn cũng bị té ngửa ra phía sau, đập mạnh eo vào bàn trà. Mà tệ hơn là ngón tay đeo nhẫn sưng vù lên, mắt thường cũng nhìn ra, hẳn là đã bị nứt xương. Tuy rằng Diệp Chuyết Hàn không kêu ca gì, nhưng tay đứt ruột xót, chỉ nhìn thôi Kỳ Lâm cũng biết là rất đau. Thần tiên chính là thần tiên, bị đau vẫn có thể khắc chế, ẩn nhẫn, biểu cảm cũng đặc biệt câu dẫn – mày nhíu chặt, mi tâm nhẹ nhàng run rẩy, môi mỏng tái nhợt, trên mũi lấm tấm mồ hôi hột, mí mắt rũ xuống, con ngươi hơi ẩm ướt. Quả thực khiến người ta tưởng như đang bị khinh bạc. Kỳ Lâm vội vã nhéo mình một cái để tỉnh táo lại, luống cuống tay chân đỡ Diệp Chuyết Hàn dậy, lòng như lửa đốt, “Tôi lập tức đưa anh tới bệnh viện!” “Không sao.” Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh nói: “Giúp tôi gọi điện.” Không lâu sau, thư ký Hứa đưa bác sĩ riêng của Diệp Chuyết Hàn tới. Kỳ Lâm kề sát tai vào cửa phòng ngủ, nghe lén động tĩnh ở phòng khách. Thư ký Hứa và bác sĩ không lớn tiếng, chỉ nghe được đứt quãng không rõ lắm. Kỳ Lâm rất xấu hổ, không dám ra ngoài, dù sao cậu chính là người hại Diệp Chuyết Hàn bị thương. Thư ký Hứa nói hội nghị ngày mai sẽ tạm hoãn, Diệp Chuyết Hàn nói kế hoạch vẫn tiến hành như cũ. Mặt Kỳ Lâm sắp muốn nạm vào cánh cửa. Diệp Chuyết Hàn lúc này rất khác với Diệp Chuyết Hàn mà cậu quen thuộc, ngược lại rất giống với miêu tả ban đầu của Cố Nhung: nghiêm khắc, điềm tĩnh, kiểm soát được tốt mọi thứ. Kỳ Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy câu “gọi ông xã” của Diệp Chuyết Hàn có lẽ chỉ là một lời trêu chọc. Cậu lặng lẽ mở ra một khe cửa, tiếng động ngoài phòng khách trở nên rõ ràng hơn. Bác sĩ vừa xử lý ngón tay bị thương, vừa dặn dò những điều cần chú ý, ví như không nên chạm vào nước, không nên dùng lực quá mạnh, chế độ ăn thanh đạm vân vân mây mây. Thư ký Hứa thì đang nói về chuyện công việc. Diệp Chuyết Hàn không nhìn ai, nhắm mắt dưỡng thần, dáng dấp trông như không dính khói bụi nhân gian. Cổ Kỳ Lâm vươn dài ra. Khi Diệp Chuyết Hàn mở mắt, cậu giật mình, chưa kịp rụt cổ lại, mắt dối mắt với Diệp Chuyết Hàn. Trong giây tiếp theo, Diệp Chuyết Hàn hướng về phía cậu vẫy tay, ngắt lời bác sĩ, “Không cần, cậu ấy giúp tôi “bôi”*.” Kỳ Lâm ngơ! Cậu ấy cho tôi “thượng” là cái quần gì? (*từ “thượng” (shang) có thể hiểu theo hai nghĩa. Ý của Diệp Chuyết Hàn là bôi thuốc, Kỳ Lâm hiểu lầm thành “ở trên”) Tôi… cho anh ở trên? Tôi không cho!! Ở đây đang có người ngoài! Bác sĩ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy liền nhìn về phía phòng ngủ. Kỳ Lâm vẫn duy trì trạng thái nửa người dưới ở trong phòng ngủ, nửa người trên ở bên ngoài, cổ vươn dài như một con hươu cao cổ. Cậu thấy bác sĩ nở nụ cười. Ngài đang cười cái gì vậy? Có gì hay ho mà cười? Ngài bao nhiêu tuổi rồi? Diệp Chuyết Hàn nói: “Lại đây.” Biểu cảm của Kỳ Lâm như gặp phải kẻ thù. Tôi hại anh bị thương, anh liền muốn thượng tôi? Có phải tôi tự ngã từ thang chữ A xuống đâu? Nếu không bị anh kích thích thì tôi đâu có ngã? Bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Kỳ tiên sinh, cậu lại đây, tôi sẽ nói cho cậu biết cách giúp Diệp tiên sinh bôi thuốc.” Kỳ Lâm: “???” Hóa ra chỉ là … bôi thuốc? Trên bàn đặt mấy bình thuốc, bác sĩ lần lượt giới thiệu từng cái. Kỳ Lâm căng thẳng gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Diệp Chuyết Hàn. Thần tiên ca ca đang lạnh nhạt nghe thư ký Hứa nói về các hạng mục trong hội nghị ngày mai, tích chữ như vàng, hoàn toàn không giống với người trêu chọc cậu đến nỗi té lộn mèo lúc nãy. Mười lăm phút sau, thư ký Hứa và bác sĩ rời đi. Một tay Kỳ Lâm cầm bình thuốc, một tay cầm bông, ngồi xổm trước ghế sofa. Ngón tay Diệp Chuyết Hàn quấn một tầng băng gạc dày, yêu cầu cậu bôi thuốc vào chỗ eo bị thương. “Anh…”, Kỳ Lâm đổi từ, “Ngài vén áo lên chút?” Diệp Chuyết Hàn làm theo. Lần đầu tiên Kỳ Lâm nhìn thấy eo Diệp Chuyết Hàn. Mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt là cách hình dung chuẩn xác. Thắt lưng nhỏ nhưng mạnh mẽ, dẻo dai, mạn sườn rất đẹp, nếu chơi bóng đá, tuyệt đối là loại sức mạnh mà một tiền đạo cần, một sút là có thể sút thẳng quả bóng vào cầu môn của đối phương. Khoảnh khắc đó, nghĩ thôi cũng thấy vui sướng ngập tràn. Vui vẻ xong, Kỳ Lâm lắc đầu. Sút bóng? Mình đang nghĩ gì vậy! Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?” “Tôi bôi thuốc liền đây. Bôi liền.” Bây giờ Kỳ Lâm không muốn cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn. Có một vết bầm lớn trên lưng và eo hắn, nhìn thôi cũng đủ thấy đau. Trước đây cậu đánh nhau như cơm bữa, đã luyện thành kinh nghiệm bôi thuốc. Nhưng bôi thuốc lên người Diệp Chuyết Hàn khác với tự mình bôi, Diệp Chuyết Hàn là thần tiên, cần phải cẩn thận nâng niu. “Vừa nãy cậu nghĩ cái gì?” Chưa bôi thuốc xong, Diệp Chuyết Hàn đột nhiên hỏi. Kỳ Lâm: “Vừa nãy cái gì?” Diệp Chuyết Hàn: “Lúc tôi gọi cậu.” “Tôi…” Tôi đang nghĩ về việc anh sút bóng, nhưng lời này sao có thể nói ra? Diệp Chuyết Hàn: “Cậu dường như rất thích thắt lưng của tôi?” Kỳ Lâm đương nhiên sẽ không thừa nhận, “Có gì tốt? Tôi không có thắt lưng sao?” “Vậy cậu cho tôi nhìn một chút?” “Mơ đi!” Diệp Chuyết Hàn cười, đôi mắt híp lại, có chút giảo hoạt, có chút vui vẻ, “Tôi đã nhìn qua rồi.” Chỉ một câu làm thức tỉnh người trong mộng. Lúc này Kỳ Lâm mới nhớ tới, ngày Diệp Chuyết Hàn kéo vali tới nhà cậu, cậu đứng ở cửa và phơi bày thân thể trong chiếc áo ngủ tình thú. Diệp Chuyết Hàn chắc chắn là đang cố ý muốn cậu nhớ tới lúc ấy! Tên này là đồ tồi! Đã bị thương thành ra thế này vẫn không quên chỉnh cậu. Đây là loại mưu đồ gì? Dáng vẻ Diệp tiên sinh lạnh lùng thận trọng lúc nãy đâu mất rồi? Kỳ Lâm hít sâu, đọc thầm một trăm lần câu “anh ta bị thương vì mày, anh ta bị nứt xương ngón tay vì mày”, lát sau mới bình tĩnh lại, “Diệp tổng, vì sao khi đối mặt với tôi anh không thể giống như lúc đối mặt với thư ký Hứa? Lạnh lùng thận trọng đâu rồi?” Có cảm giác hắn ít nói với người khác vì là muốn để dành chữ bắn về phía cậu? Nói xong, Kỳ Lâm cảm thấy không đúng. Suy nghĩ của cậu hôm nay bị làm sao mà không rời được khỏi từ “bắn” nhỉ? Diệp Chuyết Hàn tựa hồ như đang tự hỏi. Kỳ Lâm nhìn hắn đang ngậm miệng, không biết lát nữa khi hai cánh môi mở ra sẽ phun ra câu gì, cũng có chút gì đó mong đợi. Nửa phút sau, Diệp Chuyết Hàn rốt cuộc mở miệng, “Cậu gọi tôi là chồng, anh ta có gọi tôi như vậy không?” Kỳ Lâm: “…..” Thư ký Hứa đang lái xe: “Hắt xì.” Bác sĩ lo lắng hỏi: “Anh khó chịu?” Thư ký Hứa lắc đầu, “Đột nhiên có cảm giác hơi lạnh sống lưng. Hình như có ai đó đang nhắc đến tôi.” Linh hồn Kỳ Lâm bị tấn công một đòn. Diệp Chuyết Hàn đứng lên: “Nếu cậu đã gọi tôi là chồng, đương nhiên tôi sẽ phải đối xử khác với cậu. Đây là nghĩa vụ của bạn đời.” Kỳ Lâm bắt lấy tay thủ phạm, “Tổng tài như các anh đều có hai bộ óc sao?” Bên trong thân xác này như đang có hai người đó anh biết không? Diệp Chuyết Hàn nhìn xuống, tỏa ra sự áp bức. Kỳ Lâm bị hắn nhìn chốc lát, có chút không chống đỡ được, “Bỏ đi. Anh bị thương. Anh quý hơn vàng. Anh làm gì cũng đúng.” Lộn xộn một buổi tối, cuối cùng cũng được nằm lên giường, Kỳ Lâm tung chân đá chăn. Tối nay vốn là định nói chuyện nghiêm túc với Diệp Chuyết Hàn, kết quả trừ việc cậu phải gọi hắn là chồng thì không còn nói đến điều gì khác. Kỳ Lâm vỗ ngực như một con đười ươi, chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ bên ngoài. Cậu liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là một giờ sáng, cậu giận đến mức không ngủ được, lẽ nào Diệp Chuyết Hàn cũng không ngủ được? Dựa vào cái gì mà không ngủ được? Chờ chút, Kỳ Lâm ngồi dậy, cau mày nghĩ, chẳng lẽ là đau đến mức không ngủ được? Thắt lưng bị thương, ngón tay bị nứt, thực sự là rất đau. Kỳ Lâm là người thiện lương, sẽ không chịu nổi việc thấy người khác vì mình mà chịu khổ – “thiện lương” là Cố Nhung nói. Do dự vài giây, Kỳ Lâm vẫn không thể nhịn được, mò tới cạnh cửa. Mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng nước từ nhà vệ sinh. Diệp Chuyết Hàn vậy mà lại đang tắm! Kỳ Lâm lập tức nghĩ đến, Diệp Chuyết Hàn chưa kịp tắm trước khi hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện. Bí mật đi tắm vào ban đêm, là không muốn làm phiền cậu? Một cảm giác tội lỗi dâng lên, Kỳ Lâm rất muốn đến gõ cửa phòng tắm, hỏi xem có cần trợ giúp không? Vì tay Diệp Chuyết Hàn không thể dính nước. Nhưng chưa kịp hành động thì tiếng nước đã ngừng. Kỳ Lâm chạy lùi nhanh về phòng ngủ. Lại một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng, sau đó cửa phòng khách đóng lại. Sáng hôm sau, Kỳ Lâm dậy rất sớm – cậu không thể ngủ nổi. Khi Diệp Chuyết Hàn mở cửa, hắn thấy Kỳ Lâm đang ngồi trước cửa, vẫn là chiếc ghế gấp kia. “Cậu…” Diệp Chuyết Hàn hơi nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?” Kỳ Lâm hơi nghiêng đầu, “Kêu tôi một tiếng chồng, tôi giúp anh đi WC.” Diệp Chuyết Hàn đáp: “Không cần.” Nói xong, hắn đi ngang qua cậu, hướng về phía WC. Kỳ Lâm xách theo ghế gấp đi qua, “Anh giữ được “nó” sao?” Rầm! Diệp Chuyết Hàn đóng cửa WC. Kỳ Lâm: “Hừ!” Là một bạn đời, cậu thực sự muốn giúp Diệp Chuyết Hàn, nhưng có vẻ hắn ta không cảm kích. Kỳ Lâm nghĩ “anh tốt nhất đừng để nước tiểu dây ra sàn”, ngón tay áp út phải nhấc lên, coi như trải nghiệm cảm giác đi tiểu thiếu một ngón tay. Diệp Chuyết Hàn mở cửa, nhưng không rời tay khỏi tay nắm. Bốn mắt nhìn nhau. Bầu không khí hẳn là nên xấu hổ, nhưng có lẽ thời gian gần đây bị xấu hổ quá nhiều, lần này Kỳ Lâm rất bình tĩnh, “Tôi làm bánh sữa bò, là bữa sáng ngon nhất tôi có thể làm, anh muốn thử không?” Diệp Chuyết Hàn thận trọng gật đầu. Kỳ Lâm nhìn thấy hắn cầm bàn chải đánh răng điện trong tay, lại nói: “Anh tự đánh răng, tôi giúp anh vắt khăn lau mặt nhé?” “Cảm ơn cậu.” Lúc Diệp Chuyết Hàn ăn bánh, Kỳ Lâm nhìn hắn một lúc lâu, có chút đau lòng, tình yêu thương tự nhiên sản sinh ra, “Diệp tổng, tôi có thể đến văn phòng của anh không?” Diệp Chuyết Hàn quay đầu lại. “Tôi không có ý gì đâu.” Kỳ Lâm nói, “Nói thế nào nhỉ? Anh vì tôi mà bị thương, buổi trưa anh muốn ăn gì, tôi có thể mang tới cho anh.” Diệp Chuyết Hàn không lên tiếng, Kỳ Lâm đoán chừng sự nhiệt tình của mình có lẽ là không cần thiết. Bữa trưa của một tổng tài, cần gì đến lượt cậu nhọc tâm. “Không được cũng không sao.” Kỳ Lâm chẳng hề để ý, xua tay, “Anh ăn nhanh đi, bánh nguội mất.” Diệp Chuyết Hàn lau miệng, “Đương nhiên có thể.” “Vợ biết mang cơm trưa đến cho chồng, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.” Nhưng tôi thì không, tôi có thể rút lại những lời vừa nói không? *** Hết chương 13
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]