Bởi vì đã lớn tuổi, lại chưa từng yêu đương, Kỳ Lâm cứng ngắc ngồi trên đùi Diệp Chuyết Hàn, không thể quản lý nổi tay chân và biểu cảm. Một tư thế cứ phải làm đi làm lại, thỉnh thoảng còn phải nghỉ ngơi vài phút.
Khi nhiếp ảnh gia liên tục lắc đầu và nói “làm lại”, Kỳ Lâm có cảm giác mình không phải đang ở một buổi chụp ảnh cưới mà là tại một sự kiện nào đó tập hợp những gương mặt tinh anh của nền điện ảnh, và trước mặt cậu là một diễn viên nổi tiếng, à không, với khuôn mặt này của Diệp Chuyết Hàn, hẳn phải là một ảnh đế nổi tiếng.
“Tôi có chịu được không?” Diệp Chuyết Hàn, với tư cách là người ngồi dưới, nhưng trông lại thoải mái hơn người ngồi trên là Kỳ Lâm. Hắn nở một nụ cười, lông mày hơi nhướn lên đầy chế giễu.
Kỳ Lâm đã tạo dáng cả ngày. Trời rất nóng, càng chụp càng không tốt. Vì tâm lý vội vàng mà cả khuôn mặt cậu ửng đỏ lên. Vốn là đỏ vì sốt ruột, nhưng nhìn lại như đỏ mặt thẹn thùng. Cậu trừng mắt với Diệp Chuyết Hàn: “Không ngờ Diệp tổng lại nhỏ nhen như vậy! Một câu nói đùa cũng ghim trong lòng.”
“Nói đùa?” Tầm mắt đi xuống, dừng ở chỗ đùi hai người tiếp xúc với nhau, “Nếu chỉ là nói đùa thì sao cậu vẫn ngồi thoải mái vậy?”
Kỳ Lâm lúng túng, vội vàng đứng lên. Động tác của cậu quá nhanh, một đường gân nào đó ở đùi lập tức co rút.
“Hít…”
Kỳ Lâm đau đến nhăn nhó.
Diệp Chuyết Hàn đứng lên theo, bày tỏ dáng vẻ thân sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/1323328/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.