Tiêu Lương chú ý thấy tên hộ vệ kia có vấn đề, nhưng cũng bất động thanh sắc. Mà Bàng Dục lại rống rống lên hỏi Hiệp Lãng Ngọc, “Huyết ngọc chân chính đang ở đâu? Cho ta xem!”
Hiệp Lãng Ngọc theo bản năng quay đầu liếc nhìn hộ vệ kia một cái, hộ vệ gật đầu, nói, “Dạ!” Liền đối với Bàng Dục làm tư thế “Mời”.
Bàng Dục nhanh chóng gật đầu, đi lên phía trước hai bước, lại quay đầu có chút lấy lòng mà nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ách, tiểu……” Không dám nói chữ “tiểu”, hắn đành đem lời nói nuốt ngược trở lại. Thiếu niên này đừng nhìn nho nhỏ, bất quá thật là hung dữ a, xoa xoa cái bụng vừa bị đánh đau, Bàng Dục đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ách, muốn hay không cùng đi a?”
Tiểu Tứ Tử cũng muốn nhìn xem huyết ngọc thật sự bộ dáng như thế nào, liền gật gật đầu, giữ chặt tay Tiêu Lương, cùng hắn đi ra ngoài. Mới ra cửa, Tiểu Tứ Tử đã nhỏ giọng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ta có phát hiện nha.”
Tiêu Lương kinh hãi, nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói không phải chứ, Tiểu Tứ Tử cũng phát hiện tên hộ vệ kia có vấn đề? Khi nào mà hắn đã trở nên thông minh như vậy. Liền hỏi, “Ngươi phát hiện cái gì nha?”
Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, thần thần bí bí mà kiễng chân lên, ở bên tai Tiêu Lương mà òm ọp òm ọp mấy câu.
Tiêu Lương sửng sốt, Tiểu Tứ Tử nói với hắn, “Tiểu Lương Tử, cái tên béo phì kia là đại lưu manh nga, ngươi phải cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cong-dong-nhan-ngoc-ngoc-tieu-than-bo/2071371/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.