“Có độc?” Tiêu Lương nhìn vào chậu nước màu tím trong khi Tiểu Tứ Tử lấy ngân châm ra, hơi hơi nhăn mi lại, “Ngọc này tại sao lại có độc?”
Tiểu Tứ Tử thấp giọng nói, “Này là do độc được đẩy vào, nguyên bản thì ngọc này chỉ là ngọc bình thường.”
Đang lúc nói chuyện, chợt nghe ở ngoài sân có âm thanh truyền đến, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng kêu Thanh Ảnh đem chậu nước giấu sau bình phong. Vừa giấu xong chợt nghe có tiếng người gõ cửa, hỏi, “Công Tôn tiểu anh hùng, đã tỉnh dậy chưa?”
“Khụ khụ……” Tiểu Tứ Tử ho khan một tiếng, nói, “Ai vậy?”
“Tại hạ là họ Hiệp, là đại quản gia Hiệp trung, thiếu trang chủ mời hai vị đến đại sảnh dùng cơm.” Quản gia trả lời.
“Ta sẽ đến ngay.” Tiêu Lương nói với quản gia một tiếng, sau đó đem Tiểu Tứ Tử ôm đến bên giường, thay quần áo cho hắn.
“Tiểu Lương Tử, ngươi nói họ Hiệp này là người như thế nào?” Tiểu Tứ Tử đưa tay lên để cho Tiêu Lương mặc quần áo cho hắn.
“Làm sao vậy?” Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, mặt gần trong gang tấc, cảm giác tâm lý có chút hoảng loạn.
“Vì sao quản gia lại tự kêu mình là loại hoang dã nga?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi.
( Quản gia tên Hiệp trung [yè zhōng]: trung của trung thành, nhưng Tiểu Tứ Tử lại nghe là [ yě zhǒng]: chủng loại hoang dã)
(chữ [yè] nếu dịch đúng là Diệp, nhưng mình cảm thấy chữ Hiệp hay hơn và đã lỡ làm ngay từ đầu là Hiệp rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cong-dong-nhan-ngoc-ngoc-tieu-than-bo/2071370/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.