Chương trước
Chương sau
Edit: mô mô

Lạc Tử Dạ không hề biết rằng cây cổ thị mà nàng kì vọng tương lai vào đã bị tên cuồng tìm phiền toái làm nổ. Nếu như để nàng biết thì chắc chắn sẽ phải cắn răng rủa thầm một ngày một đêm. Lạc Tử Dạ liền cùng những người này đi về phía hoàng cung.

Vào thời điểm bọn họ cùng nhau xuyên qua Ngự hoa viên, cách đó không xa cũng có mấy cái cung nhân đang đi đến, mà cũng có mấy cung nhân không nhìn thấy nhóm người Lạc Tử Dạ. Họ đứng ở bên kia bát quái, bị Lạc Tử Dạ nghe vào tai rõ ràng: " Thất hoàng tử điện hạ lại bị bệnh, các thái y không được điện hạ cho phép nên cũng không dám tới bắt mạch, thật là làm người lo lắng..."

" Bất quá cũng không có gì đáng ngại, chỉ là phong hàn mà thôi. Thất hoàng tử ở một mình cũng đã nhiều năm như vậy, không phải đã thành thói quyen rồi sao?"

Lạc Tử Dạ nghe xong thì mày nhăn lại.

Nhớ tới việc bản thân đã đáp ứng Tiểu Minh Tử, nếu như Tiểu Minh Tử thật sự không đơn giản thì nhất định sẽ không thoát được liên hệ đối với vị hoàng đệ này của nàng. Cho nên chốc nữa nàng vẫn là nên đi xem một chút, nhìn xem vị thất hoàng tử này có thật là như lời nói của Tiểu Minh Tử hay không, là một đứa trẻ thiện tâm, hay vẫn là đầu trâu mặt ngựa.

Nghĩ tới đây, Lạc Tử Dạ cảm thấy mình rất có tố chất thần kinh, thời điểm nàng tiến vào đám cháy cứu Tiểu Minh Tử, hắn còn vì an nguy của nàng mà bảo nàng đi trước. Kết quả chỉ vì hai câu nói bẫng quơ của Phượng Vô Trù liền nghi ngờ Tiểu Minh Tử, này cũng thật là. Phượng Vô Trù chỉ nói nàng không cần tuỳ tiện tin tưởng người khác, cũng chưa nói Tiểu Minh Tử có gì không phải sao?!

....

Mà giờ phút này, người vừa tuyên bố sẽ không giúp Lạc Tử Dạ đang đi về vương phủ của hắn.

Hắn hơi hơi câu mày, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, hiển nhiên mới vừa rồi hắn tạc nổ cây thụ kia cũng chỉ vì tâm tình của lão nhân gia hắn đang khó chịu, nên mới muốn phát tác một chút mà thôi!

Dọc theo đường đi, tất cả mọi thứ trên dường đi của hắn đều bị phá hủy, chỉ còn lại một màu đen dài dằng dẵng ở giữa.

Trong lúc bước chân của Nhiếp Chính Vương điện hạ đi qua, hàng trăm người dân cảm thấy kính phục cùng áp bức. Vưn đường hắn đi qua toàn là lính hộ vệ cùng dân chúng kính phục quỳ lạy. Không có mấy người được biết đến dung mạo của hắn, bởi lẽ, những người khi tiếp xúc với hắn đều bị khí tràng mạnh mẽ của hắn làm cho thần phục, cúi đầu uốn gối, không dám nâng lên nửa phần.

Cái này giống như là hắn đã sớm mà hoá thủ đoạn, giống như một vị thần siêu Việt vậy! Là vị thần, là tín ngưỡng trong lòng của bách tính Thiên Diệu vậy! Không có Nhiếp Chính Vương điện hạ tức là không của Thiên Diệu của hiện tại.

Thành kính của bọn họ như vậy tự nhiên khiến cho hỏa khí trong lòng của Nhiếp Chính Vương điện hạ vơi đi vài phần.

Đôi mắt của hắn lạnh lùng đảo qua một lượt, thấy được những khuôn mặt thành kính, kinh sợ của mọi người. Nhưng khi nhìn thấy những biểu cảm nghìn khuôn như một này lại khiến cho lòng hắn cảm thấy hơi chán nản, chung quy trong số những người này lại không có mặt của Lạc Tử Dạ.

Đây có lẽ là một loại tiếc nuối, nhưng cũng chưa chắc không phải là một điềm báo trước.

Đang lúc bước chân nặng nề của hắn chậm rãi đi đến trước cửa Nhiếp Chính Vương Phủ thì bỗng nhiên bay đến một vật thể kì dị.

Mà vật thể đấy lại đang bay về phía hắn.

Vật thể kia đúng là Quả Quả đã mất tích lâu ngày, đang đứng cách hắn nửa thước. Trên hai cánh còn dính chút bùn và vôi, nhưng cũng khôn nhiều lắm, không hề làm ảnh hưởng đến mỹ quan toàn thể của nó. Nó híp lại đôi mắt chim màu xanh lam, thời điểm đi đường, hai cái cánh chắp lại ở sau mông, vừa đi vừa hơi lắc mông, chân nhún nhảy, tựa như nó vừa làm được việc gì cực kì đáng chú ý mới khiến nó kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Sau khi nó đi được vài bước thì dừng lại một chút, giơ cánh phải chỉ vào hắn, giọng nói the thé vang lên: " Hoàn thành to lớn công trình Quả gia, ngươi đoán ngươi đoán, đoán ngươi đoán ngươi!"

Diêm Liệt giơ tay lên đỡ trán, hẳn là quả quả định nói " Quả gia đã hoàn thành công trình to lớn" đi. Bất quá một con chim phá hoại thì có thể làm được cái gì cơ chứ?! Lại còn to lớn nữa!

Nhiếp Chính Vương điện hạ nâng mắt lên nhìn con chim ngu ngốc kia một chút, lúc nhìn thấy đôi cánh đầy xi năng cùng bùn kia của nói thì cũng đã đoán được đại khái. Âm thanh lạnh lùng từ tính chậm rãi hỏi: " Vương phủ đã sửa xong rồi?"

Câu hỏi này vừa ra khiến cho chúng hộ vệ đi theo hắn đến Quốc Tự nhất loạt cả kinh. Đùa cái gì vậy, vương phủ bị thái tử phá thành như vậy, cho dù là có mời thợ giỏi tới thì không phải mười ngày nửa tháng thì không thể xong được nhanh như vậy đâu! Nhưng là Quả gia cũng chỉ là một con chim thôi, mới có vài ngày đã sửa xong tường...

Quả gia sau khi nghe xong câu hỏi của hắn thì sửng sốt trừng lớn mắt chim, nhìn hắn chằm chằm.

Thoạt nhìn nó giống như con gà trống vừa bị cắt tiết vậy, trông cực kì buồn cười. Giọng nói the thé chỉ cánh về phía hắn: " Ngươi thế nào biết, ngươi rình coi trở về Quả gia!"

Diêm Liệt lại tiếp tục sửa lại trong lòng: " Ngươi trở về rình coi Quả gia!"

Phượng Vô Trù cũng không tiếp tục để ý đến nó mà trực tiếp đi thẳng vào trong phủ. Cặp mắt của hắn quét về phía hậu viện, nhìn thấy hơn hai mươi mấy bức tường chỉ vài ngày đã được tu sửa lại khá tốt, tự nhiên hắn cũng hiểu được Quả Quả đã cố gắng tu sửa như thế nào, tất nhiên nguyên nhân chính khiến nó nghiêm túc như thế hoàn toàn là vì mấy câu nói bậy bạ ngày trước của Lạc Tử Dạ, nói nó ngay cả Tử sửa tường cũng không biết nên hắn mới muốn nuối dưỡng sủng vật mới.

Hắn nhìn trong chốc lát thì hơi thở dài, trầm giọng mở miệng: " Nếu sủng vật trên đời đều giống như Quả Quả thì cô cũng không phiền muộn như thế!"

Hiển nhiên, sau khi Diêm Liệt nghe xong thì dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được Nhiếp Chính Vương điện hạ là đang nói lên oán niệm của mình với thái tử. Cùng là thân làm sủng vật như Quả Quả, thế mà thái tử lại không có chút tự giác nào của sủng vật, không giống như Quả gia tốt đẹp như thế!

Quả gia mấy ngày nay liên tục bị mắng vô dụng, khi nghe được chủ tử khen ngợi mấy câu lập tức sướng như điên, kiêu căng hất mỏ chim đi đi lại lại trước mặt Phượng Vô Trù, thỉnh thoảng lại đưa cánh lên hất hất nhúm lông chim trước trán, bày ra bộ dáng chim tiêu sái....

Quả gia là thiên hạ đệ nhất thần điểu!

Thiên hạ đệ nhất.

Nhưng là cho dù nó có là thiên hạ đệ nhất điều thì cũng không có cô bàn chim nào cần nó! Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nhìn xong một màn khôi hài này thì nếp gấp trước trán cũng không biến mất, trầm ngâm trong chốc lát. Kết quả, hắn vẫn không thể yên tâm được, khoanh tay đi ra khỏi cổng chính của Nhiếp Chính Vương Phủ, mở miệng phân phó: " Vào cung!"

" Dát??" Con chim ngố kia đang sung sướng lượn đi lượn lại chờ chủ tử khen ngợi thêm thì lại nghe thấy chủ tử nói như vậy liền cứng đờ người lại, mấy sợi dây thần kinh dưới lớp lông chim kia run bần bật lên việc tức giận.

Diêm Liệt cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Phượng Vô Trù, đưa mắt nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mĩ của hắn, mở miệng dò hỏi: " Vương, không phải người nói sẽ không giúp thái tử sao?"

Hơn nữa ngữ khí lúc đấy của vương cực kì kiên định, còn cường điệu thêm lần nữa.

Câu hỏi này vừa ra, ấn đường của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhảy lên mấy cái, quay đầu lại nhìn Diêm Liệt. Cái liếc mắt đầy uy hiếp của Nhiếp Chính Vương điện hạ khiến cho Diêm Liệt lập tức im miệng, nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Được rồi, là hắn lắm mồm, vốn dĩ vương cũng đã rất kiêu ngạo rồi, gần đây cứ đề cập đến thái tử là vương lại khẩu thị tâm phi, hắn lại nói lời như vậy không phải là đang chọc đến vương sao?

Quả nhiên, Nhiếp Chính Vương điện hạ trầm mặc một lúc, tiếp tục không chút để ý mà mở miệng: " Ai nói cô tới giúp hắn? Cô chỉ tới để xem náo nhiệt!"

Nói xong liền tiếp tục bước đi.

Diêm Liệt ở sau lưng hắn kêu thầm, ngày chắc chắn là chỉ đến xem náo nhiệt thôi chứ? Để ta xem lát nữa thái tử gặp nạn ngài có thể nhịn xuống không ra tay giải cứu hay không...

Mà Quả Gia đang tức giận một bên trơ mắt nhìn chủ tử rời đi. Mỏ chim mấp máy mấy cái, tiếng ca réo rắt thảm thiết vang lên: " Gió Bắc vừa thổi, bông tuyết lại bay..."

....

Mà nhóm người Lạc Tử Dạ lúc này cũng đã đến được Ngự thư phòng.

Toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối Long Ngạo Địch đã nói với Hoàng thượng xong. Mà còn thập phần trung thực đem toàn bộ mọi việc không nảy may sai sót nói ra, không hề mang theo một chút thiên vị nào nói ra đúng sự thật. Mà hoàng đế cũng không phải là người vụng về, Long Ngạo Địch hắn có thể hiểu rõ được mọi chuyện thì không có lý nào một người như hoàng đế lại không biết.

Cho nên không cần Long Ngạo Địch hắn phải phân tích sâu xa gì, chuyện tình cũng đã bày ra trước mắt, hoàng đế bệ hạ cũng đều biết hết.

Khi Long Ngạo Địch đem mọi chuyện nói ra khôn hề thiên vị ai nên những người chứng kiến mọi chuyện cũng không nói cái gì. Ai cũng đều chờ hoàng đế mở miệng định đoạt.

Đôi mắt uy nghiêm của hoàng đế nhìn hết một lượt những người đang đứng ở đây, chậm chạp khôn nói cái gì, tựa như đang suy xét xem nên xử lí như thế nào.

Nhưng lúc này, Võ Hạng Dương có vẻ đã không thể kiên nhẫn thêm nữa, chắp tay mở miệng nói: " Thiên Diệu vệ hạ, mặc dù hoàng muội ta là không đúng nhưng thái tử quý quốc ra tay đánh người thì không khỏi cũng quá phận! Thỉnh Thiên Diệu bệ hạ cấp cho hoàng muội ta một cái công bằng, chớ để cho Long Chiêu ta thất vọng buồn lòng!"

Lời này của hắn mang theo cả ý tứ uy hiếp, nếu phiên dịch ra thì đạo khái ào hắn muốn nói nếu không giải quyết tốt chuyện này thì Long Chiêu sẽ lập tức trở mặt với Thiên Diệu!

Lạc Tử Dạ cũng biết vị phụ hoàng này của nàng không phải là người ngu ngốc, nàng không cần nói cái gì hắn cũng có thể đoán được đại khái mọi chuyện cũng như có thể có ý nghĩ riêng của hắn. Cho nên nàng cũng không có mở miệng, hoàn toàn không cãi lại cái gì, trực tiếp cúi đầu chờ quyết đoán của hoàng đế.

Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mới hơi nhếch môi lên cười lạnh một tiếng mở miệng nói: " Lần trước Long Chiêu mừng thọ ta cũng đã nhục mạ trữ quân của ta nhiều lần, nếu đại hoàng tử cảm thấy thất vọng thì trẫm cũng thực buồn lòng!"

Một hoàng đế mà nói ra sự thất vọng với quan hệ hai nước vấn đề này liền tương đương rất quan trọng.

Võ Hạng Dương ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy trên mặt hắn không có một chút ý đùa giỡn nào cả, thậm chí còn không có nửa phần ý cười. Việc này làm cho lòng của Võ Hạng Dương lộp nộp một chút, tuy rằng Long Chiêu hắn không sợ ai, lời nói ra cũng thực kiên cường, nhưng chỉ vì chuyện này mà định dẫn ra chiến tranh.... lần này người được phái đến chúc thọ là hắn, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ trở thành một câu chuyện mới mẻ để mấy tên huynh đệ đem ra làm cớ, làm trở ngại hắn.

Lời của hoàng đế vừa ra đừng nói là Võ Hạng Dương, cho dù là Minh Dận Thanh cũng đều phải giật mình, không nghĩ tới hoàng đế Thiên Diệu cư nhiên lại nói như vậy, nguyên bản bọn họ cho rằng Lạc Tử Dạ chỉ là một tên ăn chơi trác táng, dưới tình huống bình thường nếu quốc gia gặp phải chuyện gì khó xử thì hoàng đế nhất định sẽ đem bao cỏ này để tung gia trừng phạt, giữ gìn giao bang của hai nước.

Nhưng là, không nghĩ tới hắn lại không hề để bụng để chuyện giao bang của hai nước, liền trục tiếp nói ra lời nói như này! Là do Lạc Tử Dạ thực sự được hoàng đế sủn ái hay vẫn là do nguyên nhân khác?

Hiên Thương Dật Phong nghe đến đó thì ấn đường hơi hơi nhíu lại, ánh mắt tràn nhập hoài nghi cũng suy nghĩ sâu xa. Nhueng những cái đó cũng chỉ trong giây lát hắn liền lập tức thật lỏng lông mày, tựa như chưa từng xảy ra cái gì

Võ Hạng Dương vừa mới nói kiên cường như vậy cũng chỉ là để đe dọa một chút, nhúng khi nghe hoàng đế Thiên Diệu nói như vậy thì hắn lại không biết nói như nào cho đúng.

Lạc Tử Dạ cũng có chút kinh ngạc, nàn tin tưởng phụ hoàng mình không phải là phụ hoàng thương con gì cho cam. Nhưng lúc này lại không ngại trở mặt, quyết giữ cho được nàng?

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi thì hoàng đế lại mở miệng nói: " Chuyện này trẫm hy vọng dừng lại ở đây, đến nỗi việc thái tử đánh công chúa quý quốc bất luận như thế nào cũng là không đúng. Cho nên trẫm sẽ đưa lên đại lễ bình ổn công chúa. Nhưng cũng mong đại hoang tử cùng công chúa quý quốc hiểu rõ, mấy chuyện này là do ai gây sự trước, cho nên, Thiên Diệu ta cự tuyệt xin lỗi, thái tử Thiên Diệu cũng không tuý tiện cho người khi dễ. Đây là lời mà trẫm muốn nói, nếu Long Chiêu hoàng tử cảm thấy tức giận, nhất định phải tranh luận đến cùng thậm chí không tiếc khai chiến thì trẫm cũng không còn lời gì để nói nữa, tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Hoàng đế đem những lời này nói ra vừa thể hiện được bá khí uy nghiêm lại vừa thể hiện được Ngạo khí mà những nước lớn mới có.

Mà Võ Hạng Dương cũng là người có ngạo khí, cho dù hoàng đế không trấn áp được hắn thì hắn cũng không thể cùng gọi nhịp với hoàng đế Thiên Diệu được! Mà hoàng đế Thiên Diệu cũng đã nói đến vậy rồi, hắn tự nhiên không thể xoay chuyển thêm được, vì thế hắn trầm mặc trong chốc lát mới mở miện nói: " Ý tứ của bệ hạ bổn thái tử đã minh bạch, bổn điện hạ cáo lui trước! Hoàng muội chúng ta đi!"

Hắn chỉ nói là đã rõ, còn chưa nói sẽ trở mặt hay tiếp tục làm bằng hữu, nhưng hắn cũng đã biểu hiện rõ hắn đang rất không cao hứng.

Mà hoàng đế sau khi nhìn thấy Võ Hạng Dương đã đi, chậm rãi nhìn những người vẫn còn ở lại, mở miệng nói: " Trẫm có mấy câu muốn nói riêng với thái tử, các vị có thể tránh đi một lát được hay không?"

Nói tới đây, từng người bọn họ cũng không tiếp tục mặt dày ở lại, khách khí cáo lui.

.....

Khi Nhiếp Chính Vương điện hạ vào đến cửa cung liền có người đến bẩm báo tình huống cho hắn. Quỳ gối bên chân hắn nói: " Vương, hoàng thượng vẫn chưa trừng trị thái tử, hơn nữa trong lời nữa còn có thái độ giữ gìn! Trước mắt hoàng đế lại muốn giữ thái tử lại để đơn độc nói chuyện, cụ thể là gì thì thuộc hạ vẫn chưa biết!"

Lời của y vừa ra, bước chân của Phượng Vô Trù lập tức dừng lại.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa Ngự Thư phòng, trong lòng tựa như bị đè ép bởi một cục đá nặng vậy. Đầu tiên là giữ gìn Lạc Tử Dạ, sau đó lại giữ lại nói chuyện riêng, lấy hiểu biết bao nhiều năm của hắn đối với Lạc Túc Phong thì không cần suy nghĩ sâu xa xem hắn nói gì với Lạc Tử Dạ cũng biết được.

Đồng thời, Diêm Liệt cũng minh bạch được. Đơn giản là Lạc Túc Phong muốn mượn sức của thái tử, cũng như hứa hẹn cấp quyền lực cho thái tử, làm cho thái tử phò trợ hoàng thượng diệt trừ ngoại vương độc tài mà thôi!

Diêm Liệt nhìn thoáng qua sắc mặt của Phượng Vô Trù, do dự hỏi: " Vương, ngài...." y chỉ nói hai chữ này vì có mới cũng không biết nên nói như thế nào.

Phượng Vô Trù đứng tại chỗ trong chốc lát, đôi mắt vẫn nhìn phương hướng Ngự thư phòng như cũ, một lãi lâu sau vẫn không động. Lạc Tử Dạ hiện giờ đang muốn nắm quyền, mà nàng lại khá chán ghét hắn, đã vậy lại là nhi tử của Lạc Túc Phong, cho nên nếu nàng đáp ứng đề nghị của hoàng đế, đem mũi giáo chĩa về phía hắn cũng là chuyện hết sức bình thường! Mặc dù nghĩ như vậy nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy phiền muộn. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.