Chương trước
Chương sau
Edit: mô mô

Ánh mắt nàng nhìn thẳng phía trước, đối với nguy hiểm từ bốn phía phảng phất như không biết. Chầm chậm mà đi lên phía trước, nhưng không được vài bước, bỗng nhiên cất bước liền chạy.

Tốc độ của nàng rất nhanh, thậm chí trên đường thấy nàng giống như con khỉ, bỗng nhiên thoắt lên cây, mượn lực đạo của nhánh cây, đem toàn bộ thân thể mình hướng theo phía chiều rung của cây. Nhóm sát thủ ở đằng sau thấy vậy, thực mau mà đuổi theo, nhưng kì lạ ở chỗ, bọn họ phát hiện được tốc độ của mình hoàn toàn không nhanh bằng nàng.

Rõ ràng tốc độ của Lạc Tử Dạ thoạt nhìn không nhanh, nhưng mà bọn hắn lại không theo kịp. Nhưng chủ tử đã ra lệnh, tối nay bọn họ nhất thiết phải bắt được nàng.

Bọn họ đuổi theo nàng khắp nơi trong kinh thành

Mà ở bên trong nhiếp chính vương phủ, bốn vị mĩ nam tử đang nói cười vui vẻ. Trừ bỏ Phượng Vô Trù ra, ba người còn lại đều đang chờ kết quả từ thủ hạ của mình. Lạc Tử Dạ cùng với khối Thiên Tử Lệnh không biết thật giả kia không biết sẽ rơi vào tay ai?

Bọn họ nhìn đối phương, trên mặt mỗi người đều mang ý khẽ cười. Nhưng ai cũng biết đây là một hồi đánh giá đối thủ cũng như đang đánh giá thủ hạ của bọn họ không tiếng động.

Trong bọn họ, không có một ai tin tưởng, chỉ với một khối Thiên Tử lệnh kia sẽ không thể thống nhất thiên hạ. Nhưng người chiếm được Thiên Tử lệnh liền tương đương chiếm được tâm điểm của dư luận, sẽ được không ít bá tánh ủng hộ cùng thừa nhận.

Liền ở đây nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra sóng ngầm mãnh liệt. Nhiếp chính vương điện hạ bỗng nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, không để ý nhắc nhở:" Hôm nay người tới rất nhiều"

Hắn lời này vừa nói ra, Minh Dận Thanh sửng sốt, có mọt chút không rõ ràng ý tứ của Nhiếp chính vương.

Sắc mặt Hiên Thương Dật Phong cùng với Long Ngạo Địch biến đổi! Hôm nay người đến Nhiếp chính vương phủ rất nhiều, nhưng còn có một người không đến... là Doanh Tẫn. Nếu là trong tay Lạc Tử Dạ cầm Thiên Tử Lệnh là đồ thật, mà hôm nay bọn họ lại không ở trận chiến, người được lợi lớn lại nhất là Doanh Tẫn.

Hiên Thương Dật phong trầm mặc một lúc, quay mặt đi, nhướng mày nhìn Phượng Vô Trù, khẽ cười nói:" Bây giờ sắc trời đã tối, bổn vương không tiếp tục quấy rầy Nhiếp chính vương, cáo từ!"

Hắn không nhanh không chậm nói, âm thanh ôn nhã êm tai, làm người khác không nghe ra được một chút nào nóng vội.

Phượng Vô Trù gật đầu, từ chối cho cho ý kiến. Hiên Thương Dật Phong bước chân không nhanh không chậm, nhưng hành động thì lại thật mau. Chẳng bao lâu sau, Long Ngạo Địch cũng cáo từ ra về, Minh Dận Thanh cũng không hiểu rõ ý tứ của bọn họ nhưng cũng đi theo về sau.

Sau khi tất cả mọi người ra về. Diêm Liệt đã đưa xong Quả Gia về từ lâu trở về thấy một màn này, hắn đứng bên cạnh Phượng Vô Trù nhíu mày mở miệng:" Hiên Thương... Phong vương hình như cũng không phải là người nóng nảy, đặc biệt là lúc ngài nói ra, tất nhiên sẽ càng thận trọng, cũng sẽ không dễ dàng tin. Nhưng mà hôm nay, ngài nói xong, hắn trực tiếp liền...cỏn có Hộ quốc tướng quân, tựa hồ cũng là..."

Phượng Vô Trù nghe xong lời này, nghiêng đầu nhìn hắn một cái. Ung dung thong thả đứng dậy, dáng vẻ cao ngạo thuộc về quí tộc thuở xưa nhìn xuống, khoanh tay, chậm rãi đi về hướng hậu viện.

Đồng thời, thanh âm từ tính lạnh lùng của hắn chậm rãi truyền đến:" Hiên Thương...Dật Phong tất nhiên không phải là dạng người nóng nảy, hơn nữa Doanh Tẫn còn ở bên ngoài, không cần cô nói hắn cũng biết. Chỉ là hắn hi vọng ở trong mắt cô, hắn là người không có đầu óc, thiếu kiên nhẫn cùng nóng nảy. Mà Long Ngạo Địch cũng đồng dạng như hắn!"

Diêm Liệt sửng sốt trong một lát, chậm rãi hiểu được. Bởi vì những người này muốn che được bản thân của họ trước mặt vương nên đã cố tình biểu lộ ra những mặt như vậy. Nhưng nói vậy bọn họ cũng đều biết, tưởng giả ngu giả si mà che được ánh mắt của vương không phải là việc dễ dàng đi!

" Vương, ngài cảm thấy thái tử giờ đang ở chỗ nào?" Trên đường rất nhiều người muốn giết thái tử, nàng có thể an toàn trơr về thái tử phủ hay không cũng thật sự là một vấn đề nan giải!

Một câu này của Diêm Liệt, Phượng Vô Trù đáp không một chút do dự. Nhưng trong ánh mắt hiện ra một chút mỉa mai, nhàn nhạt phun ra mấy chữ:" Tương Tư môn, Doanh Tẫn" đối với tính tình của Lạc Tử Dạ chắc chắn sẽ tìm Doanh Tẫn để báo thù.

Diêm Liệt gật gật đầu, sau đó im lặng ở trong lòng suy tư. Cho nên, vương là biết thái tử sẽ đi tìm Doanh Tẫn tính sổ, cố ý nói " đề điểm " một chút cho Hiên Thương Dật Phong cùng Long Ngạo Địch nghe, ám chỉ Thiên Tử lệnh khả năng rơi vào trong tay của Doanh Tẫn, làm những người này chuyển hướng nhằm vào Doanh Tẫn sao? Diêm Liệt cảm thấy, nếu hắn không tưởng tượng quá nhiều, vương đối với Lạc Tử Dạ quan tâm quá nhiều, như vậy vương bây giờ chính là đang đối phó với tình địch...

Bọn họ mới vừa nói xong những lời này.

Đúng lúc này, hộ vệ trông cửa chạy vào, hắn nện bước không nhanh không chậm, hành động nhanh nhẹn, hiển nhiên là đã qua huấn luyện. Đi tới cách Phượng Vô Trù ba mét, đặt tay nải của Lạc Tử Dạ xuống, quỳ một gối xuống:" Vương, đây là đồ vật của thái tử, lúc thái tử dời đi phân phó thuộc hạ đem toàn bộ thứ này đến phủ thái tử, thỉnh vưng cho phép!"

Phượng Vô Trù nghe vậy ấn đường bỗng nhiên nảy nảy. Nhìn tay nải, chậm rãi hỏi:" Hắn có lấy đi đồ vật nào trong bao quần áo không?"

" Một chồng ngân phiếu cùng hai viên đá quý!" Thị vệ liền trịnh trọng trả lời

Ánh mắt Nhiếp chính vương điện hạ lạnh lùng, mơ hồ có thể thấy được một tia lệ khí. Tình yêu của Doanh Tẫn đối với đá quý như thế nào, ai trong thiên hạ cũng rõ! Lạc Tử Dạ đi tìm Doanh Tẫn tính sổ còn mang theo đá quý làm gì? Còn không quên lấy lòng hắn!

Giờ phút này hắn cũng không biết trong lòng mình có cảm giác không vui là gì nhưng mà đại khái chắc là vật mình xâm chiếm được đi lấy lòng người khác cũng như đối với loại sủng vật không có một tí nào tính tự giác như Lạc Tử Dạ! Vì thế, ở lúc Nhiếp chính vương điện hạ không vui, trầm ngâm mở miệng:" không phải lúc trước thái tử nói mang theo tài sản mời cô đi chơi xuân sao, vậy nói cho hắn cô ra ngoài chơi xuân một lúc, đã tiêu hết tiền của hắn!"

Hộ vệ kia gật đầu, ý của vương là không đưa lại đồ cho thái tử! Hơn nữa hắn cảm thấy vương có vẻ không cao hứng, nhưng hắn cũng không biết lí do là vì sao.

Diêm Liệt khoé miệng khẽ run một cái, nhắc nhở nói:" Vương, ngần này tiền tài nhất định không ít. Nói ngài đi ra ngoài chơi xuân một mình trong một thời gian ngắn đi một vòng mà tiêu hết tựa hồ là không ai tin.!" Bởi vì đi du xuân chính xác hơn là du sơn ngoạn thuỷ, mua đồ vật thì có thể, mà cho dù có mua thì đống đồ này toàn là đồ cổ có giá trị liên thành, tuỳ tiện tiêu hết thì không phải quá là nói dối!

Lời này của hắn vừa ra. Nhiếp chính vương điện hạ xoay người đi về phía tẩm cung, trong tay cầm sáo mặc ngọc thập phần nhàn nhã mà xoay chuyển. Chậm rãi nói:" Cứ nói toàn bộ Nhiếp chính vương phủ được cô dẫn dắt tập thể đi chơi xuân đã tiêu hết, cảm tạ thái tử đã tặng!"

Diêm Liệt khoé mắt co giật,.... một người đi chơi hết tiền không thể tin liền dẫn dắt theo một tập thể? Không biết thái tử nghe xong sẽ như thế nào??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.