Chương trước
Chương sau
Edit: mô mô

Động tác suýt ngã ở cửa của nàng quá lớn, làm trong viện bốn người cùng nhau nghiêng người, nhìn về phía bóng dáng lảo đảo của nàng.

Một động tác suýt ngã của nàng, liền biết tình huống hơn phân nửa là không ổn. Cũng biết là ánh mắt của bọn họ đều rơi trên lưng mình. Đặc biệt có một đạo ánh mắt, mang lực áp bức mười phần, thậm chí làm nàng cảm thấy lưng như bị kim châm, nàng xoay đầu, vẫy vẫy tay, mở miệng nói:"Chuột rút, chuột rút! Ta chỉ là không đứng vững!"

Nói xong, nàng đứng vững vàng thân mình, bước đi nhanh khỏi viện. Nghĩ đến việc các soái ca vừa nói, trong đầu nàng thực rất tức thời mà xuất hiện một làn sóng mĩ nam tử, hình ảnh mặc nịt ngực mà đi từ từ về phía nàng, toàn thán nàng run lên nuốt một chút nước miếng, bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất buồn cười cùng với lạnh người.

Cắn cắn môi dưới, muốn cười mà không dám cười xoay người đi ra cửa.

Lạc Tử Dạ ra cửa lúc sau, các mĩ nam hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy sự việc nàng suýt ngã, chỉ sợ là có vấn đề! Nhưng là nếu hỏi, thì nàng cũng không nói. Đặc biệt không biết vì sao, từ lúc Long Ngạo Địch bắt đầu nghiêm túc phân tích ý nghĩa của đai nịt ngực thì bọn họ cảm thấy không khí có điểm không đúng!

Mà cái không khí bọn họ cảm thấy được lại là từ Lạc Tử Dạ phát ra. Hay là cái đai nịt ngực này không giống như bọn họ tưởng? Nghĩ đến đây, ma đồng của Nhiếp chính vương điện hạ nhíu lại, ánh mắt thập phần nguy hiểm...

Bọn họ buồn bực một lúc, không chú ý đến vấn đề này nữa, bắt đầu nói chuyện phiếm. Tất nhiên, nói chỉ là cho có lệ,nguyên nhân chủ yếu bọn họ đến đây là vì Thiên Tử Lệnh mà Lạc Tử Dạ đang nắm trong tay, bây giờ Lạc Tử Dạ đi rồi bọn họ cũng không có cái gì để nói! Đơn giản chỉ tán gẫu vài câu, rồi lấy lí do rời đi.

Đúng lúc này, lại một trận động tĩnh từ cửa truyền đến.

Bọn họ xoay đầu nhìn, thấy Lạc Tử Dạ phảng phất như một cơn cuồng phong, từ ngoài cửa phi nhanh mà chạy đến, vào đến cửa, ai cũng không thèm nhìn chạy nhanh đến cửa đại điện, từ trong tay hạ nhân đoạt lấy một cái bao lớn ước chừng một mét rưỡi, quay người lại tiếp tục như một ngọn gió chạy ra khỏi Nhiếp chính vương phủ.

Long Ngạo Địch và Minh Dận Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều không biết trong bao quần áo đó là cái gì, cũng càng không biết hành động của nàng là ý tứ gì?

Mà người theo dõi nàng một hồi lâu là Hiên Thương Dật Phong, tất nhiên biết đó là tay nải mà Lạc Tử Dạ đem đến. Nhưng bên trong chứa cái gì thì hắn lại không thể đoán được. Vì thế, hắn nhìn Phượng Vô Trù liếc mắt một cái. Mặt mỉm cười, thanh âm ôn nhã lên tiếng:" Vừa rồi thái tử tiến vào lấy đi cái tay nải, không biết Nhiếp chính vương có biết nó chứa cái gì?"

" Đồ đáng giá của Phủ thái tử" Phượng Vô Trù Vô Trù nhìn chén rượu trong tay, không nhìn bọn họ lấy một cái, đáp. Chỉ là trong ánh mắt của hắn có thể thấy được một tia không vui.

Cho dù không vui kia là gì bọn họ cũng vô pháp biết được.

Phượng Vô Trù vừa nói xong, chúng mĩ nam tử khoé miệng bắt đầu run rẩy. Đem tất cả tài sản của thái tử phủ ra sửa soạn thành một tay nải lớn, vác trên lưng còn chạy được như bay, không biết là nên khen Thiên diệu thái tử thân thể khoẻ mạnh hay vẫn là vô ngữ với hành động vô lại của nàng nữa. Bình thường mang theo những thứ này ra cửa không phải là nên mang theo phương tiện để chở sao? Nàng cư nhiên thoải mái khiêng cả bao đồ lớn như thế?

Còn có, nửa đêm ra cửa đến chỗ Phượng Vô Trù, nàng còn vác theo đống đồ này làm cái gì?

Tưởng tượng như vậy làm tâm tư của bọn họ xoay chuyển...

.....

Lạc Tử Dạ ra ngoài được một lúc thì nhìn thoáng qua tay nải khổng lồ của mình.

Cũng không đi quá xa, nàng trực tiếp đặt tay nải xuống cổng lớn của Nhiếp chính vương phủ mở tay nải ra. Bên trong là đủ loại vàng bạc châu báu, cũng có không ít đá quí vô giá, đặc biệt có một viên đá màu đỏ tươi, ở dưới ánh sáng của mặt trăng còn phát ra một tia sáng lưu ly huyền ảo. Nàng cẩn thận quan sát một lúc, liền đem nó nhét vào cổ tay áo, lại đem một khối đá quí ngọc lục bảo tiến nhập trong ngực. Cuối cùng tuỳ tay lấy một chồng ngân phiếu nhét vào ống tay áo.

Tiếp đó liền buộc cẩn thận lại tay nải ném cho hộ vệ trông cửa của Nhiếp chính vương phủ:" Đem giúp ta mấy thứ này đến phủ thái tử, cảm tạ!"

Chờ nàng đi ra khỏi đây, chắc chắn sẽ có sát thủ đuổi theo. Khiêng theo cái tay nải khổng lồ này không tiện đánh nhau, hơn nữa nàng còn có việc phải làm, cho nên thứ này, nhờ bọn họ đưa về vẫn là tốt hơn. Lấy Phượng Vô Trù cao ngạo cùng hào khí, sẽ không tưởng nuốt của nàng một chút này tài sản. Về điểm này thì nàng không cần lo lắng!

Thị vệ nhìn chằm chằm tay nải trong tay mình, nhìn được chốc lát, thận trọng gật đầu, sau đó quay đầu đi vào trong xin chỉ thị của Phượng Vô Trù.

Mà Lạc Tử Dạ không thèm xem kết quả chỉ thị liền trực tiếp chạy vội! Nếu là Phượng Vô Trù không đồng ý thì nàng sẽ quay lại lấy sau. Là việc nàng quay lại lấy sau, Nhiếp chính vương điện hai có đồng ý đưa hay không mới là một vấn đề...

Một đường chạy đi lúc sau, ước chừng hơn năm trăm mét, sát khí bắt đầu lan tràn khắp không khí. Nàng lạnh lùng xả môi, trong lòng minh bạch, những người đó vì Thiên Tử Lệnh mà đến, đội sát thủ tính toán giết người cướp của đã theo dõi nàng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.