Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Lưng tôi cứng đờ, không dám cử động trước cặp mắt săm soi của anh.
"Cảnh... cảnh sát cũng đi thăm mộ ạ?"
Anh nheo mắt, biểu cảm nham hiểm như cáo làm tôi sợ run người.
"Thời gian trước anh được báo cáo là có cảnh sát nằm vùng trong quán hát."
Tôi nuốt ực nước miếng, bánh gato trong miệng nhạt thếch.
Chỉ thấy anh áp sát tôi hơn.
"Tức là trong hai chúng ta, anh nghi ngờ..." Và rồi anh chỉ vào mình: "Anh nghi ngờ anh là cảnh sát nằm vùng."
"Dạ?"
Còn chưa kịp hiểu ý anh thì trên người đã có thêm một chiếc áo khoác.
Quý Lương nghiêm túc, trầm giọng phân tích cho tôi nghe: "Anh nghi ngờ anh bị tâm thần phân liệt, một nhân cách khác của anh là cảnh sát nằm vùng!"
Anh không thể ngốc đến mức này được...
Tôi chột dạ, chỉ vào mình: "Đại ca không nghi ngờ em ạ?"
Quý Lương nghiêng đầu, ngước cằm cười rộ lên. Mái tóc anh bay bay, ráng chiều lấp lánh trong đôi mắt anh.
"Anh tin em. Thế nên..." Anh cụng trán mình vào trán tôi, ôm đôi má tôi, thì thầm khe khẽ: "Anh không còn tin chính mình nữa. Anh sẽ cho em biết mật mã két sắt của anh, em đổi mật mã mới rồi đừng nói cho anh biết."
Tôi nhìn anh viết mật mã mà bỗng thấy khó xử.
Hóa ra đơn giản vậy à...
Mánh khóe đâu? Trí thông minh đâu? Huân chương Quân công hạng nhất đâu?
Lái xe về đến nơi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-dai-ca-em-la-canh-sat-nam-vung/2881331/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.