Tuy rằng trước khi đi sư phó một lần nữa dặn dò cậu phải bái Cốt làm sư, tuy rằng cậu cũng đã nghĩ kĩ nhất định phải cầu Cốt thu cậu làm đồ đệ, nhưng Tiểu Bảo chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như thế, thuận lợi đến mức cậu chỉ biết ngây ngốc chớp chớp mắt, không biết nên phản ứng như thế nào. 
Thật lâu không nghe thấy Tiểu Bảo kêu hắn là sư phó, Phàm Cốt mất hứng , thổi râu nói: “Còn ngốc lăng làm cái gì! Kêu sư phó!” 
“A.” Tiểu Bảo há mồm, thẳng đến khi râu Phàm Cốt bị tức đến dựng lên trời, cậu mới hiểu được đối phương đang nói cái gì. Hốc mắt nháy mắt ướt át, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo khóc hô: “Sư phó!” 
Râu Phàm Cốt từ trời cao hạ thẳng xuống, cười tủm tỉm gật gật đầu, nói: “Không tồi không tồi, đến, kính trà cho sư phó.” 
Mao nhân đi vào, trên tay bưng một ly trà nóng. Tiểu Bảo khóc như núi đổ , đứng lên lau mắt, hai tay táy máy từ trên tay Mao nhân ca ca tiếp nhận chung trà, từng bước một đi đến trước mặt sư phó, chậm rãi quỳ xuống, cung kính hô lên: “Sư phó, uống trà.” 
“Không tồi không tồi, ha ha ha.” Tiếp nhận trà, há miệng uống xong, Phàm Cốt vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Tuy nói nhất nhật vi sư chung thân vi phụ (một ngày là sư, cả đời là cha),nhưng ngươi lại không được đem sư phó ta trở thành cha ngươi, ta là ca ngươi, nhớ kỹ không?” 
Tiểu Bảo hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi/1901538/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.