Ngày hôm sau, khi Hạ Như Nguyệt lại bắt đầu đến làm việc tại Mạnh Ninh, không khí trong công ty có vẻ khác thường. Các nhân viên thì thầm to nhỏ, những ánh mắt tò mò cứ dán chặt vào màn hình chiếc điện thoại phía dưới. Hạ Như Nguyệt cảm nhận được sự khác biệt, nhưng cũng không rõ nguyên nhân cụ thể.
"Chào buổi sáng, Như Nguyệt!" Một đồng nghiệp thấy Như Nguyệt thì quay sang cất tiếng chào, rồi cũng nhanh chóng quay lại cuộc trò chuyện với những người bên cạnh. Những tiếng xì xào không thể ngừng lại, và sự tò mò trong lòng cô ngày càng lớn. Điều này càng khiến cho Như Nguyệt thêm khó hiểu. Cô cũng chẳng bận tâm lắm nền đi luồn tới phòng làm việc của mình.
Khi vào đến phòng thiết kế thì cô bắt gặp ngay Khả Hân- một cô bạn đồng nghiệp không mấy thân thiện và luôn thích tỏ vẻ. Khi nhìn thấy cô thì cô ta tiến tới như thể thân thiết lắm và nở nụ cười rạng rỡ. "Như Nguyệt, cô có biết gì chưa? Ở sau công ty có một vườn hồng rất đẹp. Ai cũng bảo là do tổng giám đốc tự tay trồng và chăm sóc."
Hạ Như Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Vườn hồng sao? Tôi chưa nghe nói về điều đó.
Có chuyện gì vậy?"
Khả Hân gật đầu. "Nghe nói tổng giám đốc đã trồng những cây hồng đó vì người anh ấy yêu đặc biệt thích hoa hồng. Anh ấy chăm sóc từng gốc cây, từ việc chọn giống đến việc tưới nước và chăm bón. Cả công ty đều nói về điều đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-yeu-lai-tu-dau-duoc-khong-/3647336/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.