Mấy đứa kia cũng đã tỉnh dậy, đầu thì đau nhức không thôi. Đứa nào đứa nấy ngủ la liệt trên sàn, chỉ thiếu mỗi Hạ Như Nguyệt, họ cũng biết chắc cô đã đi chuẩn bị đồ để về Paris rồi.
Nguyễn Thành Công gọi được cuộc điện thoại từ bệnh viện nên cũng nhanh chóng vào vieenh.
"Anh, anh tỉnh từ bao giờ đấy"
"Đêm qua, có con mèo nhỏ làm tỉnh giấc"
"Khỏi cần khoe, em biết ai rồi. Hôm nay cậu ấy về Pháp rồi"
"Uhm, biết rồi"
"Còn đau không"
"Anh mày yếu đuối thế à"
"Hifhi, Cuối cùng anh cũng tỉnh, mọi người lo lắng lắm đấy"
"Người thế này thôi anh ở nhà nhé, bọn em đi tiễn tiều ma đầu"
"Ừm, đi đi"
"Anh không đi thật à"
"Không"
"Còn thương mà cứng miệng"
Nguyễn Mạnh Chiến không đáp lại nữa vậy nên Công cũng mặc kệ. Từ sáng tới giờ cậu như chạy show nên cũng mệt mỏi lắm rồi.
Ngày hôm đó họ tiến Hạ Như Nguyệt đi, để cô tiếp tục thực hiện ước mơ.
Tạm biệt!!!
1 năm sau.....
Tiết trời Việt Thành lại đổ đông, trời đã bắt đầu lạnh hơn, gió mùa Đông Bắc lạnh cũng rít từng cơn buốt giá.
Ngoài phố từng hàng cây trơ chọi vì cái giá lạnh, thoang thoảng vẫn có mùi hương của hoa sữa cuối mùa, chiếc lá bàng đỏ cuối cùng ở sân trường cũng rụng xuống, cái giá lạnh đã đến.
"Alo"
"Xin chào, tôi là Luna đây"
"Hello, tôi nghe nói cậu đã bảo vệ khóa luận tiến sĩ thành công rồi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-yeu-lai-tu-dau-duoc-khong-/3585020/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.