"Biết cái đầu cậu, bao nhiêu năm nay không buông xuống được rồi, cậu tưởng cậu cố giấu mà mọi người không biết chắc. Chúng tớ ai cũng đều biết, chỉ vì cậu không muốn cậu buồn nên không nói ra thôi."
"Ừm"
"Cậu ấy cũng còn thương cậu, chuyện năm xưa chẳng qua là do cậu ấy có lỗi thật. Nhưng cũng không thể quá trách cậu ấy, một đứa trẻ 17 tuổi chưa hiểu chuyện đời mà phải chịu nhiều cú sốc đương nhiên cậu ấy cũng rất đau lòng khi chọn lựa chọn đó"
"Còn thương thì có ích gì, yêu đến mấy thì giờ cũng là người đã cũ. Dương Văn Khải cậu đừng tẩy não tớ nữa. Tớ biết hết, tớ hiểu hết, nhưng nếu tớ vẫn bám dính lấy cậu ấy thì người khác sẽ coi tớ là loại người gì. Tớ không muốn vì đoạn tình cảm này mà đánh mất tương lai nữa"
"Rồi cậu sẽ hối hận"
"Không. Nguyễn Mạnh Chiến dạy tớ không được phép hối hận vì những gì mình làm. Cậu ta làm được nên tớ cũng làm được."
"uhm. Chịu hai cái người này, lúc yêu cũng tớ là người mệt nhất, giờ cũng chẳng kém là bao"
"Haha. Cậu còn nói tớ, không phải cậu vẫn chờ Hồng Yến sao?"
"Ai nói vậy?"
"Bộ dạng này của cậu trả lời, cậu nên tìm người khác đi, đừng suốt ngày yêu qua đường như vậy nữa, Yến đã buông bỏ rồi, cũng đã tha thứ cho cậu, giờ cậu ấy định cư luôn bên Đài, chắc cũng sắp thành gia lập thất rồi"
"Biết là thế, nhưng mà không thể tha thứ cho bản thân"
"Tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-yeu-lai-tu-dau-duoc-khong-/3585019/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.