Ngây ngốc ở Đại Chiêu được nửa tháng, đã đến lúc họ quay về rồi.
– Phụ thân nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái phải đi rồi, “hic…” – Bích U nghẹn ngào nói.
– Ừ! Con cũng vậy – Hốc mắt của Quý thượng thư đỏ lên rồi ông quay lại nói với Hoàng Quân:
– Xin vương gia hãy chăm sóc cho U nhi.
– Vâng – Chàng gật đầu rồi chàng đưa nàng lên xe ngựa.
– Nàng buồn lắm phải không, dựa vào ta mà khóc đi – Chàng ôm nàng vào lòng, tuy rằng luyến tiếc nàng khóc nhưng chàng càng sợ nàng sẽ để trong lòng mà sinh bệnh mất.
– Ô… ô… – Nàng khóc được một lúc lâu thì mới bình tĩnh lại và nói:
– Cảm ơn chàng.
– Thay bằng ba chữ khác đi – Chàng nói đùa.
– Thiếp yêu chàng – Nàng nói thật nhỏ nhưng chàng cũng nghe được nên khóe môi chàng cong lên một độ cong đẹp mắt.
…
Hoàng cung nước Đại Sở…
– Nương nương, nương nương, thất vương gia và thất vương phi đã về rồi, họ đang đi về phía này ạ – Thúy Ngọc bẩm báo.
– Vậy hả – Thục phi nói, bà cũng rất nhớ bọn họ nên khi nghe Thúy Ngọc bẩm báo thì rất vui.
– Quân nhi, U nhi xin thỉnh an mẫu phi – Hoàng Quân và Bích U đồng thanh nói.
– Nào, nào, các con đứng lên đi – Thục phi nương nương đỡ họ đứng lên.
– Hìhì… con thật là nhớ mẫu phi – Bích U cười khanh khách và nói, chọc cho Thục phi nương nương vui vẻ một trận.
– Con bé này thật là dẻo miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-vuong-phi-cua-that-vuong-gia/739383/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.