“Ba! Con lớn rồi, con còn cuộc sống riêng, ba cho con một năm nữathôi có được không? Bác sĩ là sở thích của con, con chỉ yêu cầu ba mộtnăm để con hoàn thành khát vọng của con cũng không được sao?” người đànông bật giọng, thanh âm rất cao, người bên ngoài đi ngang qua cũng cóthể nghe thấy rõ.
« Đủ lông đủ cánh thì đi luôn đi, nhà này không cần cái thứ con bất hiếu như mày nữa. »
La Khả mím môi đau lòng, cổ họng khô khan, lồng ngực là muôn nghìn thứ đènén, “Được, ba cứ khai tử đứa con trai này đi, bao giờ làm xong, ba nhớgọi lại báo cho con một tiếng để con còn tranh thủ đi đăng ký cái mới.”dứt lời anh nhấn nút sập nguồn tắt luôn điện thoại.
Bảy nămqua để thay đổi một ý định còn khó khăn hơn việc có thể thực hiện mộtbài thi nâng cao khó khăn, ít ra thì một mảnh giấy báo cũng có thể chota thấy được kết quả của sự cố gắng của bản thân.
Nhiềungười vẫn nói sinh ra trong gia đình giàu sang là sung sướng nhưng không ai biết, hết thảy mỗi một người đều có một cái cớ để tồn tại, anh tồntại là vì cái bóng của mẹ anh!
“Xin lỗi viện trưởng, tôi hơi ồn một chút.” anh đi ra phòng khách, cúi hơi thấp đầu nỉ non một tiếng.
Nụ cười gượng của La Khả không thoát khỏi được cặp mắt thần của Hạ MẫnNguyệt, “Chuyện của ba cậu vẫn giải quyết chưa xong à? Đã mười năm rồivẫn luôn cố chấp như vậy sao?”
Anh chau mày thì thào nỗilòng, “Viện trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-toi-nuoi-em/2432395/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.