“Cả em nữa à?”
“Không, tôi là đặc biệt, là ngoạilệ.” nét mặt tự cao tự đại của cô phô ra ngoài, cách nói chuyện đúng làtự tin đến độ làm người khác sợ hãi.
Lăng Duật chau mày, đáy mắt bị ánh đèn pha lê phản chiếu nên nhấp nháy đốm sáng nhỏ “Em muốn nói gì?”
Hạ Diệp cười, kéo ghế ngồi xuống thản nhiên khen ngợi một tiếng “Anh thông minh thật đấy, kết hợp cái nét mặt với lời của tôi cũng có thể hiểunha. Tôi muốn anh hủy hợp đồng với bệnh viện và đừng làm gì ảnh hưởngtới nó.” Ở càng lâu cô sợ sẽ càng biết nhiều thêm những chuyện không nên biết, sau này sẽ khó mà dứt ra được.
“Dễ dàng vậy? Tôi sẽ phải thua lỗ một khoản tiền lớn, cho dù là bác sĩ em cũng nên biếttính toán một chút chứ.” đan những ngón tay lớn vào nhau, anh tỏ thái độ khinh khi.
“Tôi cho anh ba điều kiện, thấy thế nào? Yêu cầu tiềnbạc tôi có thể đáp ứng.” cô khôn khéo đàm phán, khẽ giơ cao ba ngón taylên thể ý.
“Em thấy tôi ít tiền lắm sao?”
Thứ khác anh không bảo đảm là anh có rất nhiều nhưng còn tiền thì có thểdùng để làm giấy đốt được rồi, “Tuy nhiên, ba điều kiện này tôi phải coi em có đồng ý đáp ứng hay không đã rồi chúng ta cùng bàn bạc.”
“Anh cứ nói tự nhiên, tôi sẽ cố gắng để hoàn thành.”
Nụ cười càng trở nên gian manh hơn lúc nãy, theo nhận định của cô chính là nụ cười nguy hiểm trong truyền thuyết.
“Thứ nhất em phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-toi-nuoi-em/2432393/chuong-42.html