Cô nhìn chăm chú cây bút trên tay, mi tâm khẽ chau lại, cô nghĩ rồi, cô cảm thấy rất có lỗi với chuyện này, dù sao anh hai cô cũng mới về nước.
“Em đang làm việc, xin lỗi anh hôm qua thất hẹn, em đặt lại rồi, hôm nay có thể đến sớm một chút.”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười khanh khách, bên ngoài nếu có nghe được cũng chỉ là giọng lí nhí truyền ra mà thôi.
Chân mày co rút từ nãy đã giãn ra đôi chút, cô tùy ý nở một nụ cười buông thả, “Anh, ăn đi, anh cũng là bác sĩ, phải biết bữa ăn như thế nào là quan trọng.”
Cô nghe giọng của Hạ Thiên Minh còn có ý đùa giỡn như vậy, chắc hẳn chưa tới nổi đói đến mức choáng váng.
Cô cũng từng có khoảng thời gian sụt giảm cân trầm trọng, mỗi ngày đều bận tối mặt chỉ để làm hai mươi mấy trang bài tập của giáo sư, lần nào cũng có đều đặn hai mặc dày kín chữ, nghĩ tới đã thấy choáng váng. Cô nâng tay ấn hai bên thái dương.
Bởi vì là thời gian giữa trưa, ánh nắng cũng thuận theo cửa sổ lớn sát đất mà truyền vào, lại tiếp xúc trực tiếp với nơi cô ngồi nên có vài phần nóng nực, mặc dù máy lạnh vẫn đang hoạt động hết công suất. Cái tiện lợi duy nhất mà cô nghĩ tới có lẽ là tầm nhìn bao quát của một góc thành phố, theo cách đơn giản nhất.
Hạ Thiên Minh cười cười, hai người đối đáp với nhau gần ba mươi phút. Hai người này ai dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-toi-nuoi-em/2432365/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.