Dùng sức nâng ót cô lên, anh cố gắng làm sâu thêm nụ hôn này, đáy lòng không hiểu sao nổi lên một cỗ tức giận khiến tâm tình của anh rất kém, cô gái này rốt cuộc đem anh trở thành cái gì? Anh đúng là thực tùy tiện, nhưng cũng không đến mức khiến cô luôn tránh anh như vậy, chẳng lẽ trên người anh có bệnh sao?
Mắt mở thật to, Hỏa Hoan đầu óc lại một lần thành công chết máy.
"Cô gái ngốc, tôi chưa nói qua cho em, thời điểm hôn môi phải nhắm mắt lại, còn có không nên quên thở sao?" Bỗng dưng buông cô ra, Đoan Mộc Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, nhìn một bộ dáng ngốc ngếch như vậy của cô, nếu không phải biết cô là một người lớn còn sống, anh còn tưởng rằng chính mình đang hôn một cái cọc gỗ mà.
"Anh...... Anh...... Đồ lưu manh" Hỏa Hoan lẩm bẩm nói, ngay sau đó, một cái tát thật mạnh đánh lên mặt anh.
"Em còn dám đánh tôi?" Một phen cầm cổ tay của cô, đôi mắt của Đoan Mộc Minh như một con dao sắc đâm sâu vào mắt cô, "Đừng cho rằng dã man là cá tính, đây là một lần cuối cùng tôi cảnh cáo em."
"Anh...... Anh...... Tôi......" Hỏa Hoan lắp bắp nói, đột nhiên phát hiện đầu óc trống rỗng, cánh tay bị anh cầm chặt trong tay, dường như muốn bẻ gãy tay cô vậy, gắt gao cắn môi dưới, cô buộc mình không thể phát ra một âm thanh nào.
"Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi? Miệng nhỏ của em không phải luôn nói được sao?" Trong nháy mắt, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-tong-giam-doc-co-mot-khong-hai-me-ho-do/3121443/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.