Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75
Chương sau
' Ngày . . . Tháng . . . Năm . . . " Đau . . .đau . . . Đau . . . Đau . . . Đau . . . Đau . . Phản bội . . Phản bội . . . Phản bội . . . Phản bội . . Chấm dứt . . . Chấm dứt . . Chấm dứt . . . Hận . . . Hận . . . Hận . . . Cuốn nhật ký kết thức từ cái ngày cậu ra vào lưới hoàn hảo .Hết. Tất cả những gì mà người con gái cậu yêu phải chịu đựng suốt thời gian qua . Hắn hận cảm thân hơn bao giờ hết . Hắn là người đàn ông tồi tệ nhất . Quên đi nỗi đau , cậu phải mạnhmẽ lên . Yếu đuối chỉ là sự thương hại . Cửa phòng mở , cậubước vào. Đôi mày ríu lại. Cô ngồi trên ghế, chưa hề động đũa , cô chỉ nhìn . Nghe động, cô hướng về phía cửa nhìn ai đó . Từ khuôn miệng xinh đẹp thốt ra giọng nói trong và nhẹ như gióxuân - ăn - em chưa ăn sao ? Hãy ăn đi - Thiên tính bước ra để cô có thể ăn một cách tự nhiên hơn Cheng - không Hắn quay lại rồi vội chạy đến bên cô , dáng vẻ hấp tấp lôi cô vào lòng mình - em điên sao. Lỡ bị thương thì sao. Hôm qua vẫn chưa đủ hay sao Nhưng . Cô đẩy hắn. Cậu khựng lại , vòng tay lạc lõng. Cô nâng một chiếc bát lên, đặt trước mặt hắn - ăn Rồi cô cúi xuống ăn bữa sáng muộn của mình. Tim hắn như càng đauhơn. Cậu nhìn cô, ánh nhìn của kẻ tội đồ. Liệu hắn có biếtđằng sau mái tóc đang che đi là một khuôn mặt đang khóc. Hàngnước mắt nóng hổi, lăn trên làn da mịn màng . Mặn và chát Chiều. Bầu trời chuyển mây đen. Dạo này thời tiết khá thất thường.Tiêu biểu như hôm nay. Có thể lúc sáng Thiên đang ngồi dưới hàng ghế, trời đẹp đến mức khó có thể đẹp hơn , vậy mà chiều đã xối nước như muốn nhấn chìm tất cả đau thương. Hắn bước rangoài từ phòng tắm, cậu cố gắng đóng cửa thật nhẹ. Với hắn, từ trước đến nay cậu chưa từng như vậy . Nhìn về phía giườngbệnh, cô đã ngủ từ lúc nào. Nhìn cô như vậy , hắn cảm thấyđỡ hơn so với những cử chỉ lạnh lùng xa cách . Thế này cậucó thể nhìn cô mà không phải lo sợ cô quay lại nhìn mình vớikiểu lạnh hơn băng , cậu có thể cầm tay nó mà không sợ cô vùng vẫy ghét bỏ . Chỉ vậy thôi . Thiên chỉ có thể làm được nhưvậy bởi cậu . . Chẳng . . . Là . . . Ai . Hắn kéo tấm rèm cửamang theo chút mùi thuốc khử trùng che đi cơn mưa tầm tã bênngoài, trả lại không gian mờ nhạt như có như không. Thiên tiếnđến bên giường, bàn tay hững hờ, do dự không biết có nên chạmvào hay không. Cậu sợ cô tỉnh lại sẽ càng ghét bỏ mình thêmnhưng con tim cậu rất cứng đầu, nó không chịu nghe lời cậu baogiờ. Và. Cậu cúi xuống , hôn nhẹ lên đôi môi mềm. Cậu nhanhchóng quay đi, không để cho mình có cơ hội chìm đắm trong bảnnăng. Trên gương mặt cô , gương mặt tuyệt đẹp , từ khoé mắt ,một giọt nước chảy dài Tối. Cơn mưa tầm tã vẫn chưa dứt,cứ kéo dài âm ỉ . Hắn ngồi trên ghế, nom có vẻ chăm chưa đọctờ báo nhưng tâm hồn lại đang treo trên ngọn cây. Đôi lúc, ánhmắt khẽ liếc về phía trước. Cô ngồi trên giường. Tay ôm mộtcuốn tiểu thuyết dày cộp trong số những cuốn mà Băng đưa đếnvới ý định bồi dưỡng kiến thức tình yêu cho cô. Dù có vẻ khá chăm chưa nhưng cô vẫn biết có một kẻ luôn nhìn trộm . Thực sự rất buồn cười khi Thiên đang cầm báo ngược mà vẫn đọc rấtchăm chú. Chợt . Cô gấp cuốn tiểu thuyết rồi tiện tay vứt sangbên bàn. Hắn thì vẫn tỏ vẻ không quan tâm - không ngủ sao - hả - hắn nhìn cô - em ngủ trước đi Cô không nói gì , chỉ xê về một phía , với tay đến công tắc điện và tắt - Ngủ !! Thiên nhăn mặt. Đây là hành động kiểu gì ? - em làm gì vậy - ngủ . Không ngủ sao. Tính ngủ ở đó. Lên đi Đầu Thiên phải căng như dây đàn nói có thể hiểu hết thông tin. Cậutiến lại bên giường, nhẹ nhàng ngả tấm lưng đau ê ẩm xuống nệm mềm . Cậu rất vui vì cô đã nói chuyện với cậu nhiều hơn - em ngủ rồi sao ? Không có tiếng trả lời. Thiên lật người, vòng tay lường dưới chăntrắng và ôm lấy cơ thể cô. Cảm nhận mùi gương từ mái tóc nâu, hắn muốn vùi mình vào đó mãi mà không muốn thoát ra - anh xin lỗi
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75
Chương sau