Sáng
Nhi tỉnh dậy. Cô nhìn mình trong gương, đôi môi nhỏ hơi sưng lên. Cô nhăn mày. Thật là quá đáng. Đêm qua cô đã tưởng nhưmình không còn thở nổi nữa. Môi cô đâu phải là cái kẹo mút để hắn mặcsức tung hoành! Đúng là một con sói háo sắc. Cô nhanh chóng thay đồ vàbước xuống nhà, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Chiếc điện thoại của cô sánglên. Tin nhắn từ Thiên. Cô nhanh chóng đọc. Cậu rất ít khi nhắn tin, đaphần cậu thường gọi điện
"Anh sáng nay đã đưa Thiên Di về. Cô ấy nói là muốn về sớm"
Chỉ vẻn vẹn từng đó chữ. Thiên đã thông báo. Nhi chưa bao giờ ăn sáng màkhông có Thiên. Hôm nay chỉ một mình. Thật là buồn. Chẳng muốn động đũa, cô vác balo rời khỏi nhà. Ngồi trên xe bus. Cô tựa đầu vào cửa sổ. Mọingười xung quanh nói chuyện rất nhiều mà đa số cũng là học sinh. Dùkhông muốn nghe nhưng cứ lọt vào tai cô
-Cậu biết không?
-gì
- tối hôm trước tớ đi qua sân sau vườn trường Royal. Cậu biết có gì không?
- làm sao mà biết được
- nơi đó từng có một con chó bị giết chết. Nó phát lên ánh sáng màu đỏ ghê lắm
Hai cô gái phía sau nói chuyện với nhau
- thật sao??
- tất nhiên
Trên con đường vào trường, cô không ngừng thắc mắc:" tại sao lại như vậy.Trừ phi có chất phát quang nhưng mình không đeo cái gì trên ngườiprince"
Mải nghĩ. Không biết tự bao giờ cô đã đến cổng trường
Chợt. Một con Lamborghini màu đen quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-anh-nho-em/1936487/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.