Lãnh Ngạo sau khi nghe Băng Tâm nói ra 5 chữ đó thì trong lòng cảm thấy rất đau. Anh nở nụ cười buồn hỏi cô.
" Không liên quan sao? Anh tìm em rất nhiều năm. Vậy mà khi gặp lại em lại tỏ ra như chưa từng quen biết. Em thật ghét anh tới vậy sao? Linh Nhi. "
Băng Tâm : " Anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi nói lại anh nghe một lần nữa và đây cũng là lần cuối cũng tôi nói đến chuyện này. Doãn Tiểu Linh đã chết rồi, người đứng trước mặt anh tên là Doãn Băng Tâm, mong anh hãy gọi đúng tên tôi. "
Lãnh Ngạo : " Được. nếu em thực sự muốn anh gọi như vậy cũng được thôi nhưng anh muốn biết sự thật từ chính miệng em nói ra. "
" Anh muốn tôi nói gì? "
Lãnh Ngạo : " Thừa nhận em chính là Doãn Tiểu Linh. "
" Điều nên biết thì anh cũng đã biết rồi. Việc tôi có thừa nhận hay không, quan trọng tới thế sao?. "
Lãnh Ngạo : " Quan trọng ". Nghe như vậy Băng Tâm cười lạnh tiến lên áp sát gần anh nhón chân lên kề sát mặt mình vào mặt Lãnh Ngạo nhìn vào mắt anh nói :
" Phải. Tôi chính là Doãn Tiểu Linh của 17 năm trước , nhưng không phải Linh Nhi 5 tuổi của anh đâu. Khi anh ra nước ngoài tôi mới chỉ có 5 tuổi, hai năm kể từ khi anh rời khỏi. Tôi như một cái xác không hồn ai nói gì cũng bỏ ngoài tai. Sáng tới trường tối ở nhà kính có lúc sẽ ở lại đó cả đêm, khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-sat-thu-cua-thien-long-lao-dai/1202210/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.