Cô thấy hắn dậy thì cứ khóc nức nở,khóc không nói được nên lời. Đây liệu là cảm giác vui mừng hay hạnh phúc? Vui mừng,hạnh phúc đến khó tả cái khoảnh khắc mà Âu Diệc Phong cất lên tiếng nói chính là lúc hy vọng sống trong cô trở lại.
Âu Diệc Phong sức lực bây giờ rất yếu,sắc mặt vẫn đang tái nhợt. Bàn tay thô to và lạnh lẽo của hắn vẫn đang áp trên má của cô hắn cười nhẹ một cái rồi nói với cô giọng yếu ớt:
- "Cô...không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Trong cái tình cảnh này mà hắn còn hỏi vậy nữa là sao chứ? Nhìn thử bản thân hắn xem,đang yếu ớt nằm trên giường bệnh thế kia không biết lo cho mình mà còn lo cho ai nữa chứ.
- "Tôi không sao cả,anh không thấy sao tôi khoẻ mạnh chạy tung tăng như thế này thì mới đến thăm anh được chứ."
- "Ừm! Không sao là tốt rồi!"
Âu Diệc Phong nhìn chằm chằm mãi vào gương mặt của cô,hắn ôn tồn lại hỏi: -"Sao cô khóc thế?"
- "Hả? Không,không có gì."
Cô ngượng nghịu vôi vàng lau đi nước mắt trên mặt mình rồi đứng dậy.
- "Để tôi gọi bác sĩ đến cho anh nhé!"
- "Này!" . harry potter fanfic
Trước lúc cô bước chân đi hắn liền kéo tay cô lại khiến cô giật mình mất thăng bằng mà ngã nhào luôn trên người hắn. Cô như thế vô ý để tay chạm vào vết thương ở phần bả vai của Âu Diệc Phong làm hắn "Ah!" lên một tiếng.
Cô xấu hổ vô cùng liền đứng thẳng người dậy thụt lùi ra sau vài bước. Tình huống bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-phong-cach-thich-treu-choc-thuong-tuong/933133/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.