Kể từ lúc Lâm Như mất tích đến giờ cũng đã năm ngày rồi. Ở phía bộ phận cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì từ cô,hoàn toàn sạch bóng thứ gọi những dấu vết mà cô để lại. Âu Diệc Phong đang ngồi trong phòng làm việc,trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng,hắn cũng đã cố gắng hết sức tìm cô nhưng không được. Cũng đã mấy ngày rồi hắn chưa được ngủ một giấc ngon,vừa mới chợp mắt thì liền bừng tỉnh dậy,hắn mơ thấy tiếng gọi cầu cứu của Lâm Như kèm theo tiếng khóc nức nở muốn hắn nhanh đến cứu cô. Hắn lòng cứ bồn chồn đứng ngồi không yên.
Cạch!
Tiếng mở cửa. Trần Đại uý chạy vội vào,thử hồng hộc. Âu Diệc Phong thấy thế đứng bật dậy.
- "Trần Đại uý,có tin tức gì rồi à?" Hắn vội vàng hỏi.
- "Vẫn...vẫn chưa...thưa ngài." Trần Đại uý dường như chạy đến đây mất hơi sức nói không nên lời.
Âu Diệc Phong có chút hụt hẫng ngồi lại xuống ghế.
- "Thế có việc gì mà cậu lại chạy đến đây?"
- "Thưa ngài,không hiểu kho vũ khí của chúng ta vì sao càng ngày lại càng cạn kiệt theo đó là là số lượng ma tuý mà chúng ta đã tịch thu bây giờ cũng đã trống không."
- "Sao lại có chuyện này được,tôi nhớ là tôi đã kiểm tra vào ngày hôm trước kia mà. Được rồi theo tôi đến kho vũ khí xem nào."
Hắn đứng dậy bước đi ra khỏi phòng thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên,đây là một số lạ chẳng biết là của ai.
- "Ai?"
- "Chào!" Đầu dây bên kia vang lên một giọng lạ.
- "Quen sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-phong-cach-thich-treu-choc-thuong-tuong/933130/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.