Sáng hôm sau, trong một căn phòng được ánh nắng rọi vào qua khe của rèm cửa, có hai thân ảnh đang ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ chưa tỉnh. Cô gái nằm trọn trong vòng tay của người đàn ông mà ngủ ngon lành. Ánh nắng chiếu rọi vào làm cô khẽ nhíu mày, cựa quậy tay chân, cô từ từ mở mắt rồi tỉnh dậy.
Ninh Ngọc Diệp cảm thấy cái lưng của mình như muốn gãy ra vậy, phía dưới thì đau, khiến cô không ngồi dậy được, cô cảm nhận có người ôm mình quay sang thì thấy gương mặt của Thẩm Đông Cung đang nằm ngủ, nhìn anh lúc này trông hiền dịu và dịu dàng biết bao nhiêu. Không giống như đêm qua như một con mãnh thú mà cứ lao vào vồ vập lấy cô như con hổ đói vậy, Ninh Ngọc Diệp cố gỡ cánh tay anh đang ôm lấy mình qua một bên rồi ngồi dậy, thật sự hai chân của cô lúc này mềm nhũn nhưng vì không muốn thấy Thẩm Đông Cung nên cô có gắng lê thân mình xuống giường, động tác của cô lúc này từ từ và chậm chạp muốn nhanh cũng không nhanh được.
Cuối cùng chân cô cũng chạm được đất, cô đứng dậy thì bị ngã khuỵ xuống, cứ tưởng bản thân mình sẽ té uỵch xuống nền nhà lạnh cứng này rồi chứ, nào ngờ một cánh tay ôm trọn lấy eo cô kéo xuống giường đè lên người cô, cô theo phản xạ mà lấy hai tay chống trước ngực người đàn ông này, cũng may mắn là người đàn ông này đã mặc cho cô một chiếc váy ngủ chứ không thôi cô không biết phải xứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-em-chay-khong-thoat-dau/2910332/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.