Tại tập đoàn của Thẩm Đông Cung, trong một căn phòng to lớn của vị chủ tịch cao ngạo khiến người khác phải dè chừng trước khi đứng trước mặt hắn, có hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau, Thẩm Đông Cung thì ngồi ngay tại bàn làm việc liên tục dán mắt vô màn hình để xử lí công việc, còn Lý Thừa Húc thì ngồi ở ghế sofa đối diện hai chân dang rộng, tay thì gác lên hai bên dựa lưng ra đằng sau của sofa miệng cứ nói lảm nhảm với Thẩm Đông Cung, nhưng Đông Cung vẫn trả lời mặc dù đang tập trung vào công việc của mình.
- Đông Cung, cậu không định tỏ tình với bé con nhà cậu sao ? Bảo bối nhà tôi giờ đã thuộc về tôi rồi đấy.
- Gọi cô ấy cho đàng hoàng, cô ấy của tôi không phải cậu đừng có mà gọi tùy tiện, cẩn thận tôi cắt lưỡi cậu.
- Lúc trước tôi vẫn gọi con bé đó như vậy có sao đâu ? Cậu khó tính vừa thôi chứ tên này.
- Hồi đó cô ấy là đứa con nít, giờ đã là người của tôi nên đổi cách gọi đi, gọi Ngọc Diệp được rồi.
- Trả lời tôi đi chứ, cậu không tỏ tình Ngọc Diệp à ?
- Cô ấy giờ đã là người của tôi, sau này sẽ là vợ tôi thì còn tỏ tình gì nữa, leo lên tới việc cầu hôn thôi chứ tỏ tình thì tầm thường như cậu đấy à! Không đáng mặt Lý thiếu gì cả.
- Tôi là theo đuổi bảo bối từ từ chứ không như cậu, vồ vập con nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-em-chay-khong-thoat-dau/2910291/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.