Mọi thứ cứ thế trôi đi. Cho đến 4 năm sau. Buổi tối ở biệt thự của hắn. Cô đang ngồi trên đùi của hắn nói :
\- Lâm Minh, em muốn ra ngoài.
Hắn khẽ cau mày, cô bé năm 16 tuổi, mà bây giờ đã 20 tuổi, cô càng ngày càng xinh, xinh đến kinh ngạc. Nhưng sao cô bé này đã muốn rời khỏi anh rồi sao ? Hắn nhìn cô bằng đôi mắt thâm túy, anh không trả lời câu nói vừa nãy. Chỉ lẳng lặng làm việc trên máy tính. Cô ngồi trên đùi hắn liền nhéo má hắn nói :
\- Đi mà Lâm Minh, em muốn ra ngoài. Anh mà không cho là em đạp tường chạy trốn đó.
Hắn khẽ nhớ lại năm cô trốn khỏi hắn, hắn sợ cảm giác đấy lắm, hắn lần này đã hỏi cô :
\- Em thực sự muốn ra ngoài ?
Cô gật đầu, ôm cổ hắn nói :
\- Em muốn được đi chơi, muốn được đi mua kẹo, trà sữa. Em còn muốn đi mua đồ nữa.
Hắn khẽ xoa đầu cô. Hắn cười nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Hắn cười đáp :
\- Nếu cho em đi chơi một lần, thì em phải ngoan ngoãn ở nhà 1 năm. Được không hả bảo bối.
Cô suy nghĩ, nếu mà đã thế thì trong lần đi chơi này cô sẽ trốn khỏi hắn, cô cười rồi gật đầu nói :
\- Thành giao. Mai đi ra ngoài luôn nhé. Anh mau đi ngủ thôi.
Hắn gật đầu, cô thấy vậy liền đứng xuống kéo hắn đến phía giường. Hắn ôm cô đến lúc ngủ say, hắn vẫn thức nhìn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-em-chay-dang-troi/3017615/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.