Trên đường đi cấp cứu thì điện thoại của cô đổ chuông . Bà Lục ấn nghe thì đầu dây bên kia hỏi :
- Em đi đâu mà lâu vậy ?
Bà hỏi lại hắn :
- Cậu là ai ?
Hắn đáp :
- Tôi là chồng của cô ý . Bà là ai ? Cố ấy đâu rồi ?
Bà nói :
- Cậu mau đến bệnh viện quốc gia đi ! Con bé bị ngất , nên đang đi cấp cứu .
Hắn nghe thấy cô đang đi cấp cứu, hắn đang ngừng sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình lại sợ hãi . Hắn sợ sẽ mất cô, sợ mất ánh sáng của cuộc đời tăm tối của hắn, cuộc sống hắn khi không có cô thật tẻ nhạt nó chỉ xoay quanh đến máu và tiền nhưng khi hắn biết đến cô, hắn mới biết yêu, mới chinh phục, biết cảm giác hạnh phúc là thế nào, cô như ngọn hải đăng giúp hắn vượt qua bão lũ, giúp hắn phải biết trân trọng một người, nếu cô có bị làm sao thì hắn sẽ không cho thành phố này yên . Hắn tự mình lái xe đến bệnh viện cô đang cấp cứu . Đến nơi, hắn chạy loạn đi tìm cô thì có bà già đi đến hỏi :
- Cậu là chồng của Mạn Mạn sao ?
Anh gật đầu, bà nói :
- Vậy thì đi theo tôi !
Bà Lục quay đầu, đi thẳng đến phòng hồi sức, lúc bước vào mùi sát trùng nồng nặc, người con gái sáng nay còn vui vẻ nói chuyện với hắn, bây giờ thì đã nằm ở giường bệnh, trên người cô chi chít những dây truyền dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-em-chay-dang-troi/151790/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.