Đến tối cô từ trong phòng riêng bước ra ngoài,vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ một mắt nhắm một mắt mở đi lại chỗ anh, nghe tiếng động anh ngước lên nhìn thấy cô thì mỉm cười,cô đi lại chỗ anh lên tiếng.
-- Chú cười cái gì chứ ?
-- Cười vì gương mặt của em rất dễ thương.
-- Chú lừa người rõ ràng là không phải như vậy.
-- Vậy em nghĩ đó là sao ?
-- Chắc chắn chú cười là trông em còn ngủ chứ gì.
-- Cái này là do em nói không phải tôi.
-- Chú không nói ra chắc chắn trong lòng là có.
-- Oan cho tôi quá rồi.
-- Có ma mới tim chú.
Anh cười phá lên, đúng là không thể nói gì thêm đầu nào cũng bị cô chăn lại, đành bỏ qua vậy.
-- Lại đây.
-- Làm gì ?
-- Không mỏi chân sao ?
Cô nghe anh nói vậy thì cũng hơi mỏi, liền đi lại chỗ anh, mới vừa bước tới chỗ anh thì anh đã nhấc cô lên đùi anh ngồi rồi, điều này không có gì xa lạ cô thoải mái dựa vào ngực anh mà ngáp ngắn ngáp dài, anh phì cười lên tiếng.
-- Vẫn còn buồn ngủ sao ?
-- Cũng không hẳn.
-- Đói bụng chưa.
-- Chưa.
Cô lắc đầu miệng trả lời nhưng chiếc bụng nhỏ nhắn của cô đã kêu lên , điều này làm cô tỉnh ngủ hơn, vừa mới mới là chưa ai ngờ nó đã kêu lên rồi, xấu hổ chết mất, cô che gương mặt xấu hổ của mình lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-cua-tong-tai-luu-manh/3150649/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.