Hoắc Dạ ôm chặt Thiện Ngôn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giúp cậu an ổn hơi thở.
Nhíu mày suy tư, việc năm đó anh làm ra rất tàn nhẫn với Thiện Ngôn, nếu như cậu hồi phục kí ức có lẽ sẽ hận anh thấu xương thấu tủy. Nhưng năm đó chỉ còn một cách duy nhất có thể bảo toàn mạng sống cho cậu, bất chấp hệ quả phía sau, chỉ cần cậu sống, Hoắc Dạ nguyện gánh vác hết tất cả mọi thứ.
Cúi đầu nhìn Thiện Ngôn đang say giấc, khuông mặt đáng yêu trong sáng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại khi gặp ác mộng, Hoắc Dạ vội vỗ nhẹ vào lưng cậu, nói nhỏ bên tai cậu điều gì đấy khiến cậu giãn đôi mày, mỉm cười vùi đầu vào khuông ngực rắn chắc của Hoắc Dạ.
Một đêm mưa bão cứ thế trôi qua.
Thiện Ngôn trở mình thức dậy trước, cảm thấy bên cạnh có gì đó mềm mềm ấm ấm, Thiện Ngôn nghĩ nghĩ lăn qua cọ cọ, thỏa mãn hưởng thụ hơi ấm mới tìm ra được. Nhưng mà không đúng, nếu là gấu bông thì sao có thể có thân nhiệt như vậy, mà, cậu đưa tay sờ sờ thấy một cái gì đó rắn chắc, lại còn sáu múi, ơ hay lại còn phập phồng lên xuống.
Chẳng lẽ cậu ngủ một giấc rồi xuyên không trở thành nam sủng của vương gia siêu cấp soái nào đó, bây giờ đang nằm trong lòng vị kia mà được cưng chiều.
Hà há.
Thiện Ngôn càng sờ càng hăng, cậu thích thú chui luôn vào ngực ai đó mà vuốt loạn trong vô thức. Hoắc Dạ bị cậu trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhanh-den-day/2738111/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.