" Nè, anh đưa tôi đi đâu vậy? Đừng tưởng anh cứu Bao Bao là tôi phải nghe theo anh." Thiện Ngôn bực bội đạp đạp xuống thảm ô tô, hậm hực nhìn ra cửa sổ.
Hoắc Dạ vẫn im lặng mỉm cười, tăng tốc chiếc xe thể thao chạy xuyên qua cánh đồng hoa oải hương tím mơ mộng, đến cuối cánh đồng, Hoắc Dạ nắm tay cậu bước xuống xe và đi sâu vào rừng.
" Tôi đưa em đến một nơi và gặp một người."
" Gặp ai? Việc gì tôi phải gặp?" Ai mà lại ở nơi hiu hắt này vậy trời ạ. Thiện Ngôn trấn tĩnh bản thân bước vào rừng, cậu từ nhỏ không sợ ai chỉ sợ ma.
Phía trước là một tĩnh lăng nằm giữa hồ nước nhỏ, xung quanh thảo dược xen kẻ độc dược trong hồ. Có một cây cầu nhỏ bắt từ bên bờ sang tĩnh lăng kia. Hoắc Dạ lặng lẽ nhìn cậu, thật lâu sau anh mới lên tiếng.
" Đây là mộ ông nội tôi "
"Thì liên quan gì tôi? Anh điên hay sao lại đưa tôi đến đây?" Thiện Ngôn khó hiểu nhìn Hoắc Dạ.
" Đã lâu rồi tôi không đến đây, có lẽ em đã quên rồi."
Quên cái gì? Thiện Ngôn thắc mắc nhìn Hoắc Dạ đang tưới nước cho đám thảo mọc bên tĩnh lăng, góc nghiêng sắc được sự hỗ trợ của ánh nắng mặt trời khiến Thiện Ngôn ngẩn ngơ hồi lâu, đúng là cậu mê mấy anh soái ca là thật nhưng mà vẻ đẹp lạnh này quá thu hút đi.
Thiện Ngôn cứ cảm thấy ở anh có sự quen thuộc đến nhức nhối, muốn tiến đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhanh-den-day/2738097/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.