Nhặt chiếc khăn tay lên xong, chính ra phải đi về ngay, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại vẫy tay với Đường Đường lúc này đã xông ra đứng ở ven đường cười cười nhìn cô. Bất ngờ, một luồng ánh sáng từ nơi khác chiếu đến bên cạnh Nhiếp Tử Vũ. Cô quay đầu lại nhìn, sau khi cô nhìn thấy có một chiếc xe Ferrari đang cấp tốc phóng nhanh về phía chính mình, hai tròng mắt của cô liền trừng lớn. Trong đầu óc trống rỗng của cô chợt hiện ra một mảnh màu trắng. Cô cần phải nhanh chóng chạy khỏi nơi đó, nhưng mà lúc này hai chân của cô lại giống như bị đóng đinh cố định lại ở tại chỗ đó vậy, không sao nhúc nhích g được.
Mà ở ven đường, Đường Đường lại cho rằng mẹ đang hướng về phía chính mình vẫy tay một cái như vậy là muốn bảo mình chạy tới. Cô bé vội vã sải bước chân chạy về hướng Nhiếp Tử Vũ đang đứng, miệng gọi: "Mẹ, mẹ..." Tiếng gọi mẹ ngọt ngào ngấy ngấy vọng đến, nhất thời làm cho Nhiếp Tử Vũ chợt như thanh tỉnh lại. Cô lập tức quay đầu nhìn về hướng Đường Đường đang xông ra chạy về hướng mình đang đứng, miệng kêu lớn.
"Đường Đường, không được đi qua đây..."
Nhưng mà đã quá muộn, Đường Đường vọt một cái, sồng sộc lao vào trong vòng tay ôm ấp của cô.
Nhiếp Tử Vũ trơ mắt ra nhìn chiếc xe Ferrari đã cách mình càng ngày càng gần, cô muốn chạy đi cũng đã không còn kịp nữa rồi! Lúc này, ý nghĩ duy nhất của cô là làm thế nào có thể ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233564/chuong-226-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.