Cửa xe bật mở, gót giầy pha lê tinh xảo lướt đi nhẹ nhàng, thoảng qua rất điềm tĩnh song lại ẩn ẩn chút hoang mang, gấp gáp...
Hàn Băng vô cùng hoảng loạn
Đó là kỉ vật duy nhất của người ấy
Là một nửa linh hồn của cô...
Bàn tay trắng nõn thanh tú rẽ từng sóng hoa mềm mại, con ngươi tím huyền dưới vành mũ căng lên tìm kiếm, làn tóc mềm mại xoã tung trong gió, xuyên qua những vạt nắng lấp lánh rực đỏ cuối ngày.
...Soạt...
Dàn tử đằng được nâng lên...
Trên tấm thảm ngọc bích tuyệt đẹp. Người con trai mái tóc nâu ánh bạc hờ hững rối loạn, dáng người cao thẳng vững chãi. Bàn tay to lớn, thon dài, từng ngón tay miết nhẹ lên mặt kim cương trong suốt tinh tế...
Thanh âm đột ngột làm Hàn Phong bừng tỉnh, cậu lười biếng nâng mi nhìn kẻ phá đám chết tiệt, đột ngột trong lòng xẹt qua một tia chờ mong, nhưng rất nhanh đã không còn dấu vết...
Đôi con ngươi hổ phách cùng tím huyền nhen lên những tia thú vị...
Là cô ta...
...Là cậu ta
Hàn Băng thoáng chút ngỡ ngàng nhìn người con trai trước mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại điềm tĩnh, bình nhiên đi đến trước Hàn Phong. Rất tự nhiên, thậm chí còn không liếc nhìn mĩ nam khuynh quốc bên cạnh một cái, bàn tay thoáng nâng lên xẹt qua, nhằm hướng sợi dây trên tay cậu hướng tới...
...Xoẹt...Hàn Phong rất nhanh dã xoay người, bàn tay cô vụt qua sợi dây chỉ cách chưa tròn 1mm.
Thân thủ không tệ...Đó là suy nghĩ của cả hai người hiện tại.
Hàn Phong khẽ nhếch mép, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-lanh-khoc-toi-yeu-em/112132/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.