Chỉ cần anh có thể khỏe lại, cô cũng không cần phải gánh món nợ một tỷ kia nữa!
Hoắc Vân Thâm: "..."
Hay lắm, bảo sao cô lại tích cực như vậy, hóa ra là vì muốn giải quyết món nợ kia mà thôi.
Lẽ nào cô cứ muốn vạch rõ mối quan hệ giữa cô và anh như vậy sao?
Hừm, chỉ cần nghĩ đến mấy chữ "quan hệ bạn bè bình thường" mà Hứa Hi Ngôn nói với ông ngoại lúc nãy, Hoắc Vân Thâm lại cảm thấy trái tim như đang rỉ máu. Làm thế nào mới có thể biến "quan hệ bạn bè bình thường" này thành quan hệ không bình thường chứ?
Hoắc Vân Thâm vốn định mời Hứa Hi Ngôn cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng vì cô còn phải đến đoàn làm phim, nên anh không còn cách nào khác, đành bảo tài xế lập tức đưa cô đến trường quay.
Trên đường đến phim trường, Hoắc Vân Thâm bảo tài xế dừng xe, sai Dịch Tiêu đến Đồng Phúc Lâu mua cho cô một suất ăn trưa ăn liền.
Hứa Hi Ngôn mở nắp ra, nhìn đồ ăn bên trong được bày biện tinh tế ngon miệng, thoáng kinh ngạc: "Từ xưa đến nay Đồng Phúc Lâu không bao giờ bán đồ ăn mang về, Dịch Tiêu, anh làm thế nào mà trong hai phút có thể bảo Đồng Phúc Lâu làm đồ ăn vậy?"
Dịch Tiêu cười nói: "Là do cậu chủ đã dặn bọn họ chuẩn bị trước đó. Cậu ấy biết cô Cảnh Hi không có đủ thời gian để dùng bữa, nên đã cho người làm sẵn đồ để mang theo."
Lại là Hoắc Vân Thâm, sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123932/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.