Hoắc Tam Nghiên quỳ một chân xuống đất, chắp hai tay trước ngực, cầu xin một cách đáng thương:
"Em ở nhà dạy chị đi! Chị sẽ bái em làm thầy giáo, nhất định sẽ cố gắng học thật tốt! Chị không cần em dạy hết tất cả, chỉ cần dạy làm một vài món ăn hàng ngày là được rồi. Em trai... cầu xin em đó."
"..." Hoắc Vân Thâm đen mặt lại. Trong tình huống chị gái nhà mình mê trai đến nỗi làm rơi cả não như thế, anh chắc chắn phải tàn nhẫn đả kích để thức tỉnh chị mình một chút mới được: "Chị Ba, em có một chuyện nhất định phải nói cho chị biết!"
"Em nói đi, chị nghe đây!"
Hoắc Vân Thâm hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói: "Thật ra, Diệp Tầm không thích kiểu phụ nữ như chị đâu, chị đừng lãng phí thời gian với cậu ta nữa."
Hoắc Tam Nghiên nghe xong lời này, lập tức nhảy bật dậy, hoảng hốt hỏi: "Vì sao? Cậu ta không thích chị, vậy thích kiểu phụ nữ như thế nào?"
Nghĩ đến Diệp Tầm, Hoắc Vân Thâm tự nhiên nhớ tới Hứa Hi Ngôn, lấy cô làm ví dụ mà nói: "Cậu ta thích kiểu phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, thùy mị trang nhã, tính tình tốt, phóng khoáng, có nghĩa khí, lại am hiểu âm nhạc, biết nấu ăn."
Hoắc Vân Thâm cho rằng anh kể ra nhiều ưu điểm của Hứa Hi Ngôn như vậy, chắc chắn Hoắc Tam Nghiên sẽ không thể so sánh nổi. Như vậy, cô nhất định sẽ biết khó mà rút lui.
Nhưng nào ngờ, Hoắc Tam Nghiên nghe xong, đôi mắt lại tỏa sáng: "Ha ha, không phải những điều này là đang nói về chị hay sao?"
"Chị?"
Hoắc Vân Thâm quan sát Hoắc Tam Nghiên từ trên xuống dưới, thật không biết cô lấy đâu ra sự tự tin này.
"Đúng thế, em hãy nhìn chị của em đi, một người vô cùng xinh đẹp lại giỏi giang, tính tình cực kỳ tốt. Em xem, mỗi lần em mắng chị, chị cũng không hề tức giận."
"Tính cách cũng phóng khoáng nữa, em có thấy xưa nay mỗi lần chị quẹt thẻ có chớp mắt lần nào không."
"Chị cũng rất nghĩa khí nhé. Người ta đồn em lấy vợ sinh con chị cũng không tin, chị luôn ủng hộ em mà."
"Âm nhạc chị cũng biết, còn huýt sáo giỏi hơn cả em."
"Về phần nấu nướng thì..."
Hoắc Tam Nghiên sờ sờ cằm mình, đi loanh quanh một hồi sao lại quay về vấn đề lúc ban đầu rồi: "Em trai, chỉ cần em chịu dạy cho chị, thì chẳng phải chị sẽ biết nấu ăn hay sao? Em có đồng ý không? Chuyện hạnh phúc của cuộc đời chị coi như trông cậy vào em đó!"
Hoắc Vân Thâm đỡ trán: "..."
Vì sao anh lại có một người chị khờ khạo thiển cận lại không có mắt nhìn như thế này?
Hoắc Tam Nghiên vì Diệp Tầm mà ngay cả nhân phẩm và đạo đức của bản thân mình cũng không cần. Cô đặt mông ngồi dưới đất, bổ nhào lên xe lăn, ôm lấy bắp chân của Hoắc Vân Thâm.
"Em trai, nếu em không đồng ý với chị, hôm nay chị sẽ quỳ ở chỗ này không đứng dậy. Chị sẽ ở đây mãi, thật đấy!"
Nhìn tư thế của Hoắc Tam Nghiên, chỉ sợ hôm nay Hoắc Vân Thâm muốn ra ngoài là chuyện không thể.
Hoắc Vân Thâm cũng hoàn toàn bái phục. Anh chẳng còn sức để mà tức giận nữa, bèn điều khiển xe lăn trở về phòng: "Được, để em lấy cho chị tấm thảm."
Hoắc Tam Nghiên: "..."
Cô chỉ nói một chút thôi mà Hoắc Vân Thâm cho là thật?
Thật sự đi lấy cho cô tấm thảm?
M* nó, đây là em trai ruột thịt của mình đấy hả!?
...
Tại Công viên Trò chơi Bái Kinh.
Anh Bảo và Đường Phi Mặc chơi vô cùng vui vẻ. Cho đến giữa trưa, năm người bọn họ giải quyết luôn vấn đề cơm trưa trong quán KFC ở công viên.
Sau bữa ăn, họ nghỉ ngơi một chút, đến buổi chiều lại chơi tiếp.
Mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Hứa Hi Ngôn mới định dẫn Anh Bảo về.
Hứa Hi Ngôn đề nghị đi về nhưng Anh Bảo đang chơi rất thích thú, cô bé kỳ kèo hỏi: "Bé Hi, con không thể ở lại chơi một tý nữa sao?"
"Anh Bảo, chúng ta phải về thôi." Hứa Hi Ngôn lắc đầu.
"Vâng ạ!"
Anh Bảo chu miệng nhỏ lên, miệng đồng ý nhưng mắt vẫn nhìn Đường Phi Mặc. Đường Phi Mặc cũng không nỡ để cô bé đi, đành phải hỏi Hứa Hi Ngôn: "Dì Cảnh Hi, lần sau cháu có thể đi chơi với Anh Bảo tiếp được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]