Hứa Hi Ngôn xoa đầu Đường Phi Mặc, cười nói với cậu bé: "Đương nhiên là có thể chứ. Lần sau có thời gian chúng ta lại hẹn gặp nhau, nhé?"
"Được ạ!" Đường Phi Mặc vui vẻ gật đầu đáp lại, trong lòng cậu bé đang mong đợi lần sau có thể gặp lại Anh Đào Bảo Bảo.
Hứa Hi Ngôn nói rõ nguyên nhân với vợ chồng Đường Diệc Sâm, sau đó nắm tay Anh Bảo và chào tạm biệt bọn họ: "Anh Đào, con chào chú và dì đi nào."
"Chú đẹp trai, dì xinh gái, cả anh hoàng tử nhỏ nữa, tạm biệt mọi người."
Anh Bảo vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó cùng mẹ rời đi.
Vừa đi được mấy bước, cô bé chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, bèn buông tay mẹ ra, xoay người chạy về phía Đường Phi Mặc. Sau đó, cô nhóc kéo cổ áo cậu bé, kiễng mũi chân rồi hôn lên má cậu bé một nụ hôn thật kêu.
Moah~!
Tiếng hôn của cô bé to đến nỗi mấy người lớn ở đó đều nghe thấy.
Đường Phi Mặc vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cô bé đã quay đầu chạy về bên mẹ, nhún nhảy rời đi.
Đường Phi Mặc được hôn lên má, cảm thấy hạnh phúc muốn xỉu. Cậu bé vốn chỉ mải lo chơi cùng Anh Đào bé nhỏ mà quên khuấy chuyện này.
Thật không ngờ Anh Đào Bảo Bảo lại rất giữ lời hứa, lúc chuẩn bị rời đi còn không quên tặng cậu một nụ hôn thật kêu.
Thật là tuyệt! Lần này về nhà có thể để cả tháng không cần rửa mặt rồi, ha ha ha.
Hứa Hi Ngôn đưa Anh Bảo rời khỏi khu vui chơi. Sau khi hai người đi, mặt mũi Đường Phi Mặc trở nên vô cùng buồn bã, cậu bé không còn hứng thú với bất kỳ trò chơi nào nữa.
Thậm chí, cậu bé còn xúc động thốt lên một câu: "Haiz, trước kia con không biết thế nào là buồn chán, vậy mà từ sau khi gặp Anh Đào bé nhỏ, con mới nhận ra, khi cô độc một mình buồn chán cỡ nào!"
Đường Diệc Sâm và Lương Lam nghe thấy con trai mình nói ra những lời như vậy thì vô cùng ngạc nhiên khó hiểu. Đứa nhóc mới lớn này sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Ai không biết chắc còn tưởng câu nói này là của một người đang rơi vào lưới tình nồng thắm rồi ấy!
Nghĩ đến Anh Đào Bảo Bảo, Đường Diệc Sâm dường như nhớ ra điều gì bèn quay ra hỏi vợ: "Này, Lam Lam, em nói xem có phải Anh Đào Bảo Bảo có nét rất giống anh Hoắc không?"
Lương Lam đã nghĩ đến nhưng chưa tiện nói ra, lúc này sau khi Đường Diệc Sâm đã mở lời, cô mới nói thật:
"Đâu phải chỉ có nét giống, lúc em mới gặp cô bé thậm chí còn nghĩ cô bé là con gái anh Hoắc đấy chứ! Anh nhìn lúc cô bé cười mà xem, còn có lúm đồng tiền nữa, đúng là như cùng một khuôn đúc ra."
"Ừ, lúc anh Hoắc xem livestream của cô bé cũng cảm thấy rất ngạc nhiên."
Đường Diệc Sâm khoác vai vợ, nói: "Anh đang nghĩ, nếu như anh Hoắc có một cô con gái lớn như Anh Đào Bảo Bảo thì tốt biết mấy, ít ra nửa đời sau này của anh ấy coi như cũng có người để dựa dẫm."
"Haiz, anh Hoắc cũng khổ quá rồi." Lương Lam thở dài nói.
"Cũng chính vì tình trạng cơ thể đặc biệt nên tình hình của công ty hiện nay khá bất lợi cho anh ấy. Một số cổ đông trong công ty cũng đang có ý định đưa Hoắc Cảnh Đường lên nắm quyền."
Đường Diệc Sâm là cố vấn pháp luật hàng đầu của Công ty Giải trí Vân Hải, bất kỳ biến động nhỏ nào trong công ty, anh ta cũng đều nắm trong lòng bàn tay. Vì thế, bây giờ anh ta đang vô cùng lo lắng cho Hoắc Vân Thâm.
Với tư cách là người ngoài cuộc, anh ta đã nhìn thấy dã tâm của Hoắc Cảnh Đường nhưng không biết bước tiếp theo, Hoắc Cảnh Đường sẽ giở thủ đoạn gì để đối phó với Hoắc Vân Thâm.
"Sao bọn họ lại làm như vậy? Sao có thể vì tình trạng sức khỏe của anh Hoắc mà lật đổ anh ấy chứ?"
Lương Lam thấy rất bất bình, còn không quên dặn dò chồng mình: "Đến lúc đấy anh không được nối giáo cho giặc đâu đấy."
"Anh biết mà."
Không cần Lương Lam nhắc nhở, Đường Diệc Sâm cũng biết mình phải làm gì. Anh ta và Hoắc Vân Thâm là bạn thân bao nhiêu năm nên đương nhiên sẽ tuyệt đối ủng hộ anh.
Mặc dù mấy lần Hoắc Cảnh Đường muốn dụ dỗ lôi kéo anh ta nhưng anh ta kiên quyết không đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]